Nỗi niềm xa cách và giá trị thủy chung trong 'Đâu đơn thuần dấu cộng?!'

Bài thơ 'Đâu đơn thuần dấu cộng?!' đã vẽ nên một bức tranh tâm trạng đầy đối lập giữa Sài Gòn và Đồ Sơn, nơi tâm hồn của người thơ chất chứa nỗi buồn, sự cô đơn và cả niềm hy vọng. Bài thơ như một lời tự sự, khắc họa rõ nét những cảm xúc phức tạp khi phải xa cách người thương.

Sài Gòn mùa này, trong mắt của tác giả, hiện lên với cái nắng cháy bỏng và khung cảnh tĩnh lặng, buồn tẻ. Những hàng cây đứng yên như ủ rũ, và cả khi đêm xuống, tiếng ve vẫn còn rầu rĩ, tạo nên một không gian đầy bức bối và lạnh lẽo. Sự lạnh lẽo ấy không chỉ đến từ thời tiết mà còn từ trái tim thiếu vắng bóng dáng người thương. Dù hoa thềm vẫn ở đó nhưng dường như cả khu vườn cũng đang ngưng thở, thiếu vắng những tiếng chim lảnh lót.

Trong khi đó, người yêu lại đang ở biển Đồ Sơn, nơi mặt trời lên rực rỡ và hoàng hôn buông chầm chậm trên bãi cát êm. Khung cảnh nơi đó thật đẹp, đầy mộng mơ và lãng mạn nhưng lại gợi lên trong lòng người ở lại một nỗi buồn sâu thẳm, khi nghĩ đến người yêu đang tay trong tay với ai khác. Những hình ảnh của đêm trăng, đồi thông và khúc nhạc tình yêu tha thiết càng làm cho nỗi buồn trở nên da diết hơn.

Tác giả hiểu rõ những cay đắng của cuộc đời, những lời hứa có thể mang gai nhọn và những hẹn hò nhiều khi chỉ như giọt mưa trên lá, mong manh và dễ tan biến. Giữa những khó khăn, vẫn có tia hy vọng lóe lên, khi tác giả nhìn thấy những người lao động trên công trường với nét mặt sáng ngời trong công việc. Chính hình ảnh đó đã giúp tác giả quên đi nỗi cô đơn, tìm thấy niềm vui trong công việc và sự cống hiến.

Bài thơ kết thúc bằng một lời kết luận đầy triết lý về cuộc đời - cuộc đời là sự cộng trừ, được mất nhưng sự thủy chung trong tình yêu là điều duy nhất có thể vượt qua mọi tính toán thiệt hơn. Đây chính là thông điệp sâu sắc mà tác giả muốn gửi gắm, khẳng định giá trị của tình yêu chân thành và sự hy sinh trong cuộc sống.

Nhà thơ Nguyễn Hồng Vinh đã dùng ngôn từ giản dị nhưng sâu sắc để khắc họa những cảm xúc phức tạp, những suy tư về cuộc sống và tình yêu. Bài thơ "Đâu đơn thuần dấu cộng?!" không chỉ là một bức tranh tâm trạng mà còn là một lời nhắn nhủ về giá trị đích thực của tình yêu và cuộc sống.

ĐÂU ĐƠN THUẦN DẤU CỘNG?!

Nguyễn Hồng Vinh

Me Sài Gòn mùa này bớt xanh

Nắng trút lửa, cây lặng im ủ rũ

Những hàng xe lao đi vội vã

Khuya khoắt rồi vẫn rầu rĩ ve ran

Trời hầm hập mà sao lạnh trong tim

Có lẽ vắng em nên trong lòng ướp đá

Dãy hoa bên thềm như ngừng thở

Cả vườn cây chẳng một tiếng chim!

Giờ này em ở biển Đồ Sơn

Đón mặt trời rực đông buổi sớm

Và khi hoàng hôn chầm chậm xuống

Em trong tay ai dạo bãi cát êm?!

Màn đêm buông, em ngắm trăng lên

Giữa đồi thông xạc xào, vi vút gió

Khúc nhạc tình yêu dặt dìu, tha thiết

Mái tóc em mơn man má ai?!

Anh thấu hiểu đời hòa trộn đắng - cay

Những lời hứa nhiều khi mang gai nhọn

Những hẹn hò như giọt mưa trượt lá

Hi vọng - chán chường đan xen…

Bao người trên công trường nét mặt sáng lên

Cát bụi, mồ hôi ướt đầm lưng áo

Công việc vẫn rộn ràng tới sáng

Đã cuốn hút anh quên nỗi cô đơn

Rồi hôm sau, bài phóng sự lên khuôn

Kèm tấm ảnh công trường đêm rộn rã

Đọc bài qua trang điện tử

Vội vã nhắn tin: “Em cảm thấy bất an!...”

Anh thấm lời đúc kết nhân gian

Cuộc đời là cộng - trừ, được - mất

Thủy chung trong tình yêu là điều duy nhất

Biết vượt lên mọi tính toán thiệt - hơn!

SG-HN, 2004 - 2024

Nguồn Trà Vinh: https://www.baotravinh.vn/van-hoa-the-thao/noi-niem-xa-cach-va-gia-tri-thuy-chung-trong-dau-don-thuan-dau-cong!-37753.html