Nụ cười tỏa nắng của cô nữ sinh bị liệt 2 chân: 'Nhiều lúc em cảm thấy mình vẫn bình thường như mọi người'
Luôn xuất hiện với hình ảnh của một cô gái xinh đẹp, lúc nào cũng nở nụ cười, Trúc Phương khiến không ít người xúc động khi biết rằng sau nụ cười ấy là cả một hành trình đầy nghị lực bởi đôi chân em bị liệt từ năm 4 tuổi.
Sinh ra với cơ thể bình thường như bao nhiêu người khác nhưng tai họa ập đến với Trương Trúc Phương (SN 2001, cựu học sinh lớp 12A7 Trường THPT Cư M’gar, tỉnh Đắk Lắk) vào năm lên 4 tuổi.
Vào ngày định mệnh ấy, bé gái xinh xắn này đang múa hát cho mọi người xem như mọi ngày thì bỗng nhiên em ngã quỵ xuống. Sau khi được gia đình đưa đi cấp cứu, bác sĩ kết luận em mắc phải căn bệnh quái ác viêm tủy cách ngang, thuộc loại bệnh hiểm nghèo ít gặp ở địa bàn tỉnh Đắk Lắk.
Từ đó, đôi chân của em chẳng thể bước đi như mọi người, thế nhưng cô gái bé bỏng ấy chẳng hề nản lòng mà càng quyết tâm vươn lên hơn nữa trong cuộc sống.
Hiện tại, sức khỏe của Trúc Phương khá ổn định, đôi khi cơ thể hay bị đau nhức nhưng lúc nào em cũng vui vẻ và đón nhận nó như một phần tất yếu của cuộc sống.
Gần đây, trong kì thi THPT Quốc gia 2019 vừa qua, điểm 3 môn xét tuyển đại học của Phương là: Toán 7,4; Văn 7,0 và Tiếng Anh 7,2 điểm. Niềm vui của em đã trở thành hiện thực khi Trường Đại học Kinh tế TP.HCM thông báo em trúng tuyển ngành Hệ thống thông tin quản trị với số điểm 23,50.
Nghị lực phi thường của cô gái nhỏ nhắn, luôn rạng rỡ nụ cười
Tâm sự với chúng tôi, Trúc Phương chia sẻ: "Thời học cấp ba, bạn bè và thầy cô giáo thương em lắm! Không chỉ lúc ở trường lớp mà ngay cả khi về nhà, hay đi chơi các bạn đều giúp đỡ em hết".
Trên trang cá nhân của mình, Trúc Phương thường xuyên đăng tải những bức ảnh cùng với bạn bè của mình. Nhìn cô gái nhỏ bé với nụ cười tỏa nắng trong tà áo dài của thời học sinh, chẳng ai có thể ngờ đó là 1 nụ cười của một nghị lực phi thường.
Dường như những bất tiện của cơ thể chẳng hề ảnh hưởng đến tinh thần của cô gái này, em vẫn ngày ngày bước từng bước đến tương lai của mình, ngày ngày tận hưởng của sống vui vẻ bên bạn bè người thân mà em đã may mắn có được.
"Các bạn chẳng bao giờ trêu chọc em đâu, chỉ là có đôi khi người lạ cứ nhìn em chằm chằm thì em có đôi chút ngại thôi. Còn bạn bè xung quanh em thì vui vẻ lắm, nhiều khi em còn có cảm giác mình vẫn bình thường như bao nhiêu người khác".
Biết rõ những thiệt thòi của bản thân, thế nhưng Trúc Phương chưa bao giờ để cảm xúc chán nản hay bỏ cuộc.
Bỏ quên thiệt thòi của bản thân, trở thành chỗ dựa tinh thần cho gia đình
Khi được hỏi về ước mơ sau này của mình, chúng tôi ngạc nhiên khi Trúc Phương thay vì những giấc mơ cao xa, cô bé chỉ đơn thuần mong muốn bản thân trở thành cho dựa cho cha mẹ sau này.
"Em cũng không mong muốn gì đâu, chỉ muốn sau này ra trường có công việc đúng với chuyên ngành mình đã theo học. Trước là để lo cho bản thân mình, hơn nữa là em muốn mình có thể lo lắng được cho cha mẹ nữa".
Chặng đường dài với nhiều khó khăn mà cô gái Trúc Phương đã trải qua theo lời kể nhẹ nhàng như thể cô bé chẳng hề phiền lòng gì với những thiệt thòi của chính bản thân mình. Đó là những ngày tháng đầy dãy những trải nghiệm yêu thương vui vẻ và tràn đầy sức sống.
Thời điểm vui vẻ nói chuyện với chúng tôi, Trúc Phương cũng khoe rằng cô bé đang đi ăn với một người bạn từ thời cấp 2 lên đến cấp 3, tuy rằng hiện tại không học cùng trường đại học, thế nhưng cậu bạn này cũng chẳng hề ngần ngại đón Phương đi chơi.
Trong mắt cậu bạn này, dường như chẳng có bất kỳ sự khác biệt nào giữa Trúc Phương và những người bạn bình thường khác. Thậm chí, cô gái bé bỏng này còn có phần mạnh mẽ hơn tưởng tượng rất nhiều.
"Em thấy nó vui tính lắm, nhưng nó là đứa nghị lực hơn người khác nhiều. Hôi lớp 10 đôi khi em thấy nó vẫn tủi thân khóc, thế nhưng dần dần nó cố gắng lắm, nhất là đến năm lớp 12. Trong lớp ai cũng quý nó, chẳng ai nỡ lòng nào xa lánh hay trêu chọc nó hết".
Khi tâm sự với chúng tôi, đối với hoàn cảnh của bản thân mình Trúc Phương chưa bao giờ nhắc đến việc tủi thân hay buồn lòng. Tuy rằng trong suốt những năm tháng đấy, không phải không có những lúc cô gái này yếu đuối, thế nhưng chính cái cách em chẳng hề nhận với chúng tôi đã thể hiện tâm hồn mạnh mẽ đến bất ngờ của mình.
"Chơi với nhau khá là lâu rồi, bọn em học cùng trường từ hồi cấp 2 đến năm cấp 3 thì lại học cùng lớp. Tuy rằng bây giờ không học cùng trường, thi thoảng em vẫn rủ mấy đứa bạn xuống chỗ Phương chơi.
Nói ra thì buồn cười, nhưng có 1 lần em căng thẳng quá mà nó cứ lại chỗ em làm trò chọc ghẹo em đó, em vừa tức vừa buồn cười định lấy đà đá cho nó một phát luôn". Đấy là những lời tâm sự của Lưu, một cậu bạn chơi với Trúc Phương khá lâu năm.
Chặng đường phía trước của cuộc đời còn rất dài, thế nhưng cô gái nhỏ bé với khuôn mặt xinh xắn này vẫn luôn bỏ mặc sau lưng những bất hạnh của bản thân và luôn tỏa sáng theo cách riêng của chính mình.
Mong rằng em sẽ luôn giữ vững được tinh thần mạnh mẽ và tiếp tục bước trên hành trình tiến đến tương lai của mình như cái cách em đã phi thường vượt qua những khó khăn mà tạo hóa đã vô tình mang đến cho em.