Phía sau một chuyện tình
- Em sống thế nào?
- Cũng ổn. Người ta sống được, mình sống được.
- Con trai em sao rồi?
- Bảy năm trước, bố cháu bảo lãnh ra nước ngoài. Cháu học giỏi, đang làm tiến sĩ. Ở xứ người vậy là ổn. Tuy nhiên, hiện tại biết vậy, sao lường được chuyện gì sẽ xảy ra ngày mai?
- Em sống một mình?
- Vâng, ban đầu khá chông chênh, nhưng giờ quen rồi anh ạ.
- Em vẫn ở nhà cũ?
- Sau khi cháu đi, em chuyển về một căn hộ chung cư. Nhà đó quá rộng cho một người.
- Ngày xưa đến nhà em, anh thích nhất giàn hoa giấy hai màu trắng, đỏ trước nhà và ban công đầy nắng, nhìn lên chói mắt bởi hoa vàng. Bây giờ chắc mọi thứ đã khác.
- Em không về đó lâu rồi. Em không thích quay lại chốn cũ, nhất là nơi quá nhiều kỷ niệm có thể làm mình đau đớn bởi khơi lại vết thương đã lành.
- Anh hiểu.
- Anh thế nào?
- Năm sau đó anh lập gia đình. Cô ấy cũng một lần đò, con anh, con em, không có con chúng ta. Cô ấy biết điều, con cái hai bên cũng ổn. Anh không có gì phải than phiền về cô ấy hay cuộc sống chung. Biết đủ là đủ, biết bình yên thì nó sẽ bình yên. Tuy nhiên, thỉnh thoảng anh vẫn tự hỏi không hiểu tại sao chuyện mình tan vỡ khi mọi thứ gần như đã vượt qua. Nó như vết dao cứa vào tim anh một vết thật sâu, anh cố thít chặt lại và tìm mọi cách để quên. Nhưng thật khó!
- Em tưởng vợ chồng anh trở lại với nhau?
- Bát nước đã đổ đi rồi. Thật ra, không có em can dự vào phần đời anh giai đoạn ấy thì vợ chồng anh cũng phải chia tay thôi. Cuộc đồng hành đã quá mệt mỏi. Cả hai người.
- Hồi đó anh thường bảo, anh là một cuốn sách đầy lỗi chính tả mà công việc của em luôn phải tra từ điển. Có những lỗi rất nhỏ nhặt đã làm khác đi ý nghĩa của đoạn văn, gây hiểu lầm đáng tiếc. Đôi lúc chỉ cần quên đánh một dấu hỏi hay ngã, cuộc đời đã khác. Em không ân hận khi quyết định ra đi. Dù sao cũng có quãng thời gian chúng ta rất vui vẻ, hạnh phúc.
- Anh lại suy nghĩ mình cố bước nhưng luôn chậm hơn em một nhịp.
- Còn nhớ anh nói với em rằng cuộc đời anh là chuỗi dài kiếm tìm cái đẹp, hạnh phúc, tình yêu, cái mới trong sáng tạo nghệ thuật… Có chia tay em, anh cũng sẽ tiếp tục tìm kiếm. Khi ấy, em còn quá trẻ để hiểu ước vọng là vô cùng và đời người hữu hạn, cơ hội như trò đánh bạc rủi may với số phận. Sau, em nhận ra rằng, tình yêu với em như con thuyền loanh quanh trên sông, rạch, vượt ghềnh thác lô xô thì được nhưng chạm đến cửa biển sẽ choáng ngợp ngay. Em không đủ can đảm chèo tiếp ra khơi. Và cũng từ đó, em thấy mình vô cảm nhiều thứ, không chỉ tình yêu. Em khắt khe với mình hơn mà không phải ân hận vò xé vì những lỗi lầm trong quá khứ. Tuổi ấy mà em thấy mình già đi và cả mệt mỏi để bắt đầu lại. Có nỗi ám ảnh mơ hồ nào đó khiến em không còn tự tin. Cuối cùng, mọi thứ nguôi dần. Con người tồn tại bởi chưa được phép đặt dấu chấm hết.
- Đàn ông yếu đuối hơn phụ nữ. Họ khao khát kiếm tìm cho dù vô vọng thì vẫn phải có điểm dừng. Và, điều trớ trêu hay mâu thuẫn của cuộc đời là có dừng lại thì họ vẫn thích khám phá dù chỉ trong suy nghĩ. Anh là một trong những người như vậy!
- Bởi thế sẽ bế tắc nếu chúng ta càng lúc càng lún sâu. Bất cứ chuyện gì và bao giờ cũng vậy, thoát ra được là tốt rồi. Em không quan tâm đến duyên hay nợ. Mọi thứ trên đời đều có nguyên nhân và kết quả. Cái gì cũng có kết thúc, kể cả hôn nhân là kết thúc của tình yêu. Suy cho cùng, giải thoát nào cũng nhẹ nhõm và con người sẽ tốt đẹp hơn, phải không?
***
Cô gõ dấu chấm hỏi, bấm save rồi đến bên cửa sổ nhìn xuống đường. Cây phượng đầu phố còn vài chùm hoa màu đỏ. Cô đang viết phần nhẹ nhàng nhất của kịch bản phim truyền hình nhiều tập. Mười năm và nhiều năm sau nữa con người có nhận ra lỗi lầm và soi lại mình thì vẫn chưa phải quá dài cho một đời người. Có lẽ cô sẽ gợi ý với đạo diễn cảnh này hai người gặp lại nhau trong một quán cà phê bên bờ biển. Đại dương mênh mông nhưng rộng lượng và bao dung, phóng khoáng nhưng gần gũi và tin cậy. Người đàn bà và đàn ông được gì sau những chìm nổi mà họ đã gây ra? Liệu nhân vật của cô tiếp tục gây sóng gió nữa không hay đã ngộ ra mọi điều? Và kịch bản mà cô xây dựng có là bài học kinh nghiệm cho cả cô bây giờ?
Cô hình dung cô và anh gặp lại nhau. Anh sẽ nói gì với cô và cô sẽ nói gì với anh hay giữa hai người chỉ có khoảng lặng kéo dài tưởng chừng như vô tận? Cô có thể tưởng tượng và sắp đặt nhiều hoàn cảnh rồi nhẹ nhàng gõ máy tính, và chỉ cần bôi đen, delete là xong một tình huống nan giải. Thế nhưng, cô biết, với cô vẫn là một bài toán hóc búa, có cách giải cho đáp số đúng nhưng không phải cách giải hay và nhất thiết buộc con người phải rập khuôn theo.
Tự dưng cô thèm được thả mình trong làn nước xanh mát và êm ái. Đã lâu lắm rồi cô chưa nhìn thấy biển.
Truyện ngắn của ĐÀO THỊ THANH TUYỀN
Nguồn Khánh Hòa: http://www.baokhanhhoa.vn/van-hoa/sang-tac/202311/phia-sau-mot-chuyen-tinh-b14395b/