Phòng, chống 'diễn biến hòa bình': 'Bài toán' của lòng người
Nhấp chút cà phê rồi lại cắm mặt vào điện thoại, Hùng bỗng cười khẩy một tiếng, rồi lắc đầu, giọng đầy châm biếm: 'Vẽ vời! Đất 'kim cương' mà đem xây tượng đài'...
Chị Ba chủ quán đang lau ly, tay khựng lại, tò mò hỏi: “Cậu nói gì thế? Tượng đài gì và đất kim cương gì?”.
- Thì chính quyền dự kiến xây tượng đài tưởng niệm nạn nhân Covid-19 ở khu đất số 1 Lý Thái Tổ của thành phố mình đó. Nói thiệt với chị Ba và chú Tám, tiền ấy, đất ấy đem xây thêm bệnh viện hay trường học thì có phải thiết thực hơn không? Thật là lãng phí!
Thấy giọng Hùng bức xúc, chú Tám đặt tờ báo xuống, nhìn sang Hùng: “Cháu nói lãng phí là đang so cái gì với cái gì? Cháu đọc kỹ chưa? Cháu đang dùng tiền đo một thứ không thể dùng tiền đo đếm được đấy nhé!”.

Xây dựng đài tưởng niệm nạn nhân Covid-19 tại Khu đất số 1 Lý Thái Tổ theo kế hoạch chỉnh trang của chính quyền Thành phố Hồ Chí Minh. Ảnh: nhandan.vn
- Chú ơi, chú thử tính khu đất đó mà đem đấu giá... Làm được bao nhiêu thứ? Mạng nói cấm có sai. Mấy ông chỉ “vẽ” ra để tiêu tiền ngân sách, để “làm đẹp” báo cáo thôi. Dân còn khổ!-Hùng vẫn cương quyết.
Chị Ba mặt đỏ lên, gằn giọng: "Chủ trương đó hay quá mà cậu lại nói nghe nhẹ hều. Cậu có biết mẹ tôi mất trong cái đợt đó không? Biết bao người tử vong mà gia đình không được nhìn mặt lần cuối, không có nổi cái đám tang cho đàng hoàng. Giờ thành phố muốn làm đài tưởng niệm để tưởng nhớ đồng bào, cán bộ, chiến sĩ hy sinh, tử vong vì Covid-19, để những người như tôi có nơi mà đến thắp nén nhang cho tử tế... thế mà kêu là lãng phí à? Nói vậy là ác miệng quá! Mà không chỉ làm đài tưởng niệm, khu đất ấy sẽ trở thành công viên cho nhân dân kết hợp khai thác không gian ngầm. Thành phố chật chội đang rất cần nơi sinh hoạt công cộng như vậy".
Chú Tám xua tay: "Không chỉ là ác miệng đâu nhé. Đây là thủ đoạn của bọn phản động đấy. Mấy cái trang mà Hùng coi, mục đích của chúng là gì? Chúng cố tình đánh đồng “sự tri ân” với “sự lãng phí”. Chúng muốn ta, nhất là giới trẻ, nhìn vào mọi việc bằng con mắt tiêu cực".
Hùng gãi đầu: “Nhưng cháu... cháu thấy họ phân tích có cái lý riêng”.
Chú Tám đập mạnh tay xuống bàn: “Lý cái gì? Lý của kẻ vô ơn à? Muốn ta phủ nhận sự hy sinh của y bác sĩ, của bộ đội, của những người ngã xuống trong đại dịch thì có. Xây một cái tượng đài không phải là “vẽ”. Đó là để nhắc nhở thế hệ sau về một giai đoạn lịch sử đau thương nhưng cũng đầy tình người, để tri ân những người đã mất. Nó là văn hóa, là lịch sử, là nghĩa tình. Không thể đặt lên bàn cân mà kêu “lỗ, lãi” với lịch sử và tình người được”.
Chị Ba quay đi, vội lấy vạt áo chấm nước mắt, rồi khẽ nói: “Phải đó chú Tám. Cháu chỉ mong có một chỗ... để biết rằng mẹ cháu và biết bao người đã mất vì đại dịch không bị lãng quên”.
Đến đây, Hùng tắt màn hình điện thoại, im lặng một hồi rồi lên tiếng: “Cháu đã hiểu rồi ạ. Hóa ra “bài toán” này không phải là bài toán kinh tế... mà là bài toán của lòng người”.
Chú Tám gật gù vỗ vai Hùng: “Vậy là tốt. Lần sau lướt mạng, phải dùng cái đầu lạnh và trái tim nóng mà chắt lọc thông tin, cháu nhé!”.











