Sát hại mẹ và em trai vì tưởng đó là… ma
Chỉ đến khi có mặt trong phiên tòa, ngồi dưới hàng ghế thân nhân người bị hại, anh Mỹ mới nghe hết đầu đuôi sự việc xảy ra từ cáo trạng và từ lời khai của con trai mình. Những chi tiết mà từ bấy lâu nay cho dù có chắp vá kiểu nào anh cũng không tưởng tượng nổi nó có thể xảy ra.
Như nhiều người dân ở vùng duyên hải này, cuộc sống của anh Nguyễn Trí Mỹ (trú thôn Tân Thành, xã Cam Thành Bắc, huyện Cam Lâm) cũng gắn liền với biển, đời này nối tiếp đời kia, dựa vào biển để mưu sinh. Năm 1992, chàng thanh niên miền biển Nguyễn Trí Mỹ lập gia đình và lần lượt sinh ra ba người con trai đặt tên là: Nguyễn Võ Ngọc Duy, Nguyễn Võ Ngọc Bảo và Nguyễn Võ Chí Trung. Vợ anh Mỹ, chị Võ Thị Kim Hằng, hằng ngày ra biển đón mua từng gánh cá mang ra chợ bán, phụ với đồng lương bạn ghe bấp bênh của chồng. Nắng gió khiến người đàn bà ấy quắt queo như con cá khô. Nhà lại không có đứa con gái đỡ đần chuyện nhà cửa, bếp núc, thành thử ngoài buổi chợ, mọi công việc trong nhà lớn bé đều vào tay chị.
Anh Mỹ đi biển dài ngày thỉnh thoảng mới về. Nghề biển lênh đênh như con sóng, thu nhập rất bấp bênh. Chuyến nào trúng cá thì rủng rỉnh túi. Chuyến nào chủ tàu mà lỗ thì anh em bạn ghe như anh cũng rỗng túi. Mà cực khổ thì trăm bề, phải làm việc quần quật nhiều ngày liền với nắng, gió và sóng dữ… Nhưng sinh ra ở miền biển, không đi biển thì cũng chẳng biết làm nghề gì.
Huống hồ gì trên vai anh Mỹ còn là gánh nặng gia đình, là vợ con nheo nhóc. Dân gian thường có câu cửa miệng: Tam nam bất phú. Không biết đúng sai ra sao. Nhưng khi sinh ra liên tiếp ba thằng con trai, vợ chồng anh Mỹ vẫn tin tưởng các con lớn lên sẽ ngoan ngoãn giỏi giang và trở thành những người con hiếu thảo. Anh thường động viên vợ: “Kệ nghèo một chút không sao miễn các con ngoan ngoãn là hạnh phúc rồi.
Anh Mỹ luôn tranh thủ những ngày ít ỏi được ở nhà để nhắc nhở, khuyên răn các con học hành chăm chỉ và phụ giúp mẹ. Với đặc thù nghề nghiệp của mình, cố gắng lắm anh cũng chỉ có thể quan tâm các con được như vậy. Cho nên thật tình mà nói trong lòng anh lúc nào cũng mang theo một nỗi lo lắng về tương lai của ba cậu con trai nhà mình. Anh sợ chúng chểnh mảng không chịu học hành đến nơi đến chốn rồi lại như ông dang nắng đội gió lênh đênh cả đời trên biển cả. Lo nhất là các con mải theo chúng bạn bê tha lêu lỏng.
Đó là nỗi lo thường trực của người làm cha mà anh không thể không nghĩ đến. Nhưng không hiểu sao, lần này sắp sửa lên bờ, nỗi mừng vui vì trúng vụ cá vẫn không lấn át được sự bồn chồn rất khó tả trong anh. Lòng anh nóng như lửa đốt.
Đó là buổi chiều tối ngày 05/01/2019. Tàu vừa cặp bến, anh Mỹ đã vội vàng dông thẳng về nhà. Nhà cửa trống quơ không một bóng người, ông cất tiếng gọi không nghe ai trả lời, anh Mỹ càng lo lắng. Anh bước vội vào phòng và bàng hoàng khi thấy chị Hằng, vợ anh, cùng con trai út mới vừa lên sáu nằm cạnh bên nhau trên giường và đã tử vong với nhiều vết chém trên cơ thể. Trong phòng vật dụng bị bới tung. Thoáng qua trong suy nghĩ của anh Mỹ đây có thể là một vụ cướp. Nhưng thủ phạm thì anh có chết cũng không bao giờ ngờ tới. Anh Mỹ lập tức trình báo với cơ quan công an địa phương.
Chỉ đến khi có mặt trong phiên tòa, ngồi dưới hàng ghế thân nhân người bị hại, anh Mỹ mới nghe hết đầu đuôi sự việc xảy ra từ cáo trạng và từ lời khai của con trai mình. Những chi tiết mà từ bấy lâu nay cho dù có chắp vá kiểu nào anh cũng không tưởng tượng nổi nó đau lòng đến như vậy.
Như thường lệ, sáng nào chị Hằng cũng ra biển từ rất sớm để đón cá về. Sáng ngày 05/01/2019, khi chị ra đi thì Bảo và Toàn ở nhà. Đến khoảng 10h cùng ngày, sau khi đi ăn sáng về, Bảo mở nhạc và chơi "cỏ Mỹ". Trong cơn ảo giác, thấy Toàn đang chơi một mình, Bảo đóng chặt cửa nhà lấy cây rựa để dưới gầm kệ ti vi chém em trai tử vong. Sau đó, Bảo kéo xác Toàn vào phòng tắm rửa sạch vết máu rồi đưa thi thể nạn nhân trở vô phòng ngủ để nằm lên giường, dùng chăn quấn xác lại, rồi giấu 2 cây rựa trong phòng ngủ.
Đến khoảng 11h 45 cùng ngày, chị Hằng từ chợ về nhà để chuẩn bị cơm trưa. Vội vã xuống bếp, chị Hằng cũng không để ý xung quanh. Thấy mẹ về, Bảo vào phòng ngủ lấy cây rựa đến chỗ chị Hà đang nấu ăn, chém nhiều nhát cho đến khi nạn nhân tử vong.
Bảo kéo xác chị Hà lên giường, đặt cạnh xác Toàn. Sau đó, lục lấy 1 dây chuyền, 1 lắc tay, 5 nhẫn kim loại màu vàng và 100.000 đồng cùng với 1 điện thoại di động hiệu OPPO và 1 chiếc nhẫn kim loại màu vàng chị Hà đang đeo trên tay rồi điều khiển xe máy đến tiệm điện thoại di động Hiệp Hưng ở tổ dân phố Lộc Thành, phường Cam Lộc, TP Cam Ranh bán điện thoại lấy 2,2 triệu đồng rồi bỏ trốn tại xã Lợi Hải, huyện Thuận Bắc, tỉnh Ninh Thuận.
Ngày 11/6, Tòa án nhân dân tỉnh Khánh Hòa đã mở phiên xét xử bị cáo Nguyễn Võ Ngọc Bảo (SN 2000, trú thôn Tân Thành, xã Cam Thành Bắc, huyện Cam Lâm, tỉnh Khánh Hòa) về tội Giết người. Nạn nhân là chị Võ Thị Kim Hằng (48 tuổi và Nguyễn Võ Chí Toàn SN 26/8/2013) là mẹ và em trai bị cáo.
Xuống tay cướp đi mạng sống của người mẹ đã sinh ra và nuôi nấng mình cùng với đứa em vô tội còn quá nhỏ. Đó là một bi kịch xuất phát từnhân cách, lối sống trụy lạc bị bào mòn bởi ma túy của bị cáo. Có lẽ sự ân hận mà bị cáo trải qua trong những ngày bị tạm giam đã dày vò, đay nghiến và dày xéo tâm can bị cáo khiến cho chỉ mới hơn một năm mà nhìn Ngọc Bảo già dặn hơn nhiều so với cái tuổi hai mươi của mình.
Tại phiên tòa, khi vị chủ tọa hỏi: Tại sao lại giết chết em và mẹ của mình, thì bị cáo trả lời: Do sau khi chơi ma túy xong thấy mình bị ma đuổi và cho rằng em trai và mẹ mình là… ma nên ra tay sát hại.
Hội đồng xét xử nhận định lời khai này phù hợp với thực tế. Một trong những phản ứng phụ thường xảy ra với người dùng ma túy đá là hiện tượng ảo thính - lúc nào cũng thấy tiếng động rất lạ trong tai hoặc nghe thấy người nào đó đang sai bảo mình làm một điều gì đó. Nghiêm trọng hơn là ảo giác - lúc nào cũng ám ảnh có người muốn giết mình…
Đồng thời cũng phù hợp với kết luận giám định pháp y về tâm thần của bị cáo trước, trong và sau khi gây án. Bị cáoNguyễn Võ Ngọc Bảo bị rối loạn tâm thần và hành vi do sử dụng chất gây ảo giác với các rối loạn trí giác. Tại thời điểm gây án, bị cáo mất năng lực nhận thức và điều khiển hành vi. Tuy nhiên, do bị cáo rơi vào tình tiết thực hiện tội phạm đặc biệt nghiêm trọng, giết người có tính cách man rợ nên cần được cách ly khỏi gia đình và cộng đồng.
Với các nhận định trên, sau khi nghị án, Hội đồng xét xử tuyên bị cáo Ngọc Bảo tội Giết người và Cướp tài sản với mức án tổng hợp là tử hình. Vụ việc xảy ra thật đau xót cho gia đình nạn nhân và gây phẫn uất trong bà con lối xóm.
Mặc dù tiếc cho cuộc đời sớm dừng lại ở tuổi mới đôi mươi. Cái tuổi mà đối với một người bình thường là một tương lai phơi phới thì với Bảo là dấu chấm hết. Nhưng ai cũng thấy cái giá phải trả của bị cáo là xứng đáng. Nó nhắc cho các bạn thanh thiếu niên một bài học về sự tác hại của ma túy, không những nó ảnh hưởng đến sức khỏe người sử dụng mà nghiện ngập còn là mầm mống của tội phạm.
*Tên các nhân vật liên quan đã được thay đổi