Sau hôn nhân, chồng lạnh nhạt chuyện chăn gối khiến tôi dằn vặt từng ngày, thấy mình cô đơn ngay trong chính mái ấm gia đình này
Tôi từng nghĩ sau khi cưới, tình yêu sẽ thăng hoa và chuyện vợ chồng sẽ gắn kết cả hai thêm bền chặt. Nhưng rồi, những tháng ngày sống chung cho tôi thấy một sự thật phũ phàng: khi chuyện chăn gối trở nên lạnh nhạt, khoảng cách trong hôn nhân ngày một lớn dần, khiến tôi cảm thấy lạc lõng trong chính mái ấm của mình.
Những ngày đầu kết hôn, chúng tôi tràn đầy háo hức, mỗi cử chỉ chạm vào nhau đều mang lại cảm giác mới mẻ. Tôi thấy mình hạnh phúc khi được chồng yêu thương, quan tâm cả trong đời sống thường nhật lẫn chuyện chăn gối. Thế nhưng, sự nồng nhiệt ấy không kéo dài lâu. Chỉ vài tháng sau cưới, tôi nhận ra chồng dần trở nên thờ ơ.
Ban đầu, tôi nghĩ đó chỉ là do công việc căng thẳng, áp lực khiến anh mệt mỏi. Tôi cố gắng thông cảm, chủ động quan tâm, tạo không khí lãng mạn để hâm nóng. Nhưng mọi nỗ lực của tôi chỉ nhận lại sự hờ hững. Anh thường viện lý do bận rộn, buồn ngủ hoặc không có hứng thú. Từ những đêm ấm áp, chúng tôi dần biến thành những người nằm chung giường nhưng quay lưng về phía nhau.

Từ những đêm ấm áp, chúng tôi dần biến thành những người nằm chung giường nhưng quay lưng về phía nhau. Ảnh minh họa
Cảm giác cô đơn trong hôn nhân thật khó tả. Ban ngày, chúng tôi vẫn nói chuyện, vẫn ăn cơm cùng nhau, vẫn chia sẻ những việc nhỏ nhặt. Nhưng khi đêm về, khoảng trống ấy như một vết nứt không thể che giấu. Tôi khát khao sự gần gũi, nhưng càng chờ đợi, tôi càng hụt hẫng. Có những đêm tôi bật khóc lặng lẽ, tự hỏi: "Mình có còn hấp dẫn trong mắt chồng không? Hay anh đã chán mình rồi?".
Nỗi nghi ngờ dần xâm chiếm tâm trí tôi. Tôi bắt đầu để ý từng hành động của anh, sợ rằng anh có mối quan tâm khác bên ngoài. Nhưng rồi tôi lại tự trách mình, biết đâu mọi chuyện chỉ là do cơ thể và tâm lý của anh thay đổi. Dù thế nào đi nữa, cảm giác bị bỏ rơi vẫn khiến tôi tổn thương.
Tôi từng cố gắng mở lời, nhẹ nhàng chia sẻ mong muốn của mình. Nhưng mỗi lần nói, anh chỉ cười trừ hoặc gạt đi, coi đó là chuyện nhỏ. Sự im lặng của anh càng khiến tôi bị tổn thương sâu hơn cả những lời từ chối. Chuyện chăn gối với tôi không chỉ là nhu cầu thể xác, mà còn là cách để kết nối tình cảm, để biết mình được yêu và được trân trọng. Khi điều đó không còn, tôi thấy mình như bị tách biệt ra khỏi cuộc sống của chồng.
Có những đêm, tôi muốn ôm anh thật chặt, nhưng đôi tay lại khựng lại giữa không trung. Tôi sợ sự lạnh lùng trong ánh mắt anh, sợ cảm giác bị gạt ra bên lề. Tôi bắt đầu sống trong vòng xoáy mâu thuẫn: một mặt khao khát được yêu thương, một mặt lại sợ bị từ chối. Cảm giác ấy mệt mỏi đến mức tôi dần thu mình lại, giấu kín cả nỗi buồn lẫn mong muốn của mình.

Cảm giác ấy mệt mỏi đến mức tôi dần thu mình lại, giấu kín cả nỗi buồn lẫn mong muốn của mình. Ảnh minh họa
Nhiều lúc tôi nghĩ đến chuyện tìm cách hâm nóng tình cảm: thay đổi bản thân, đi tập thể dục để đẹp hơn, mua những bộ váy gợi cảm. Nhưng rồi nhận ra, tất cả chỉ như một nỗ lực đơn phương. Người ta nói muốn giữ lửa hôn nhân thì cần cả hai cùng vun vén, còn tôi thì chỉ thấy mình đang cố gắng trong im lặng.
Có lần, tôi đọc được một câu khiến tôi giật mình: "Hôn nhân không chết vì cãi vã, mà chết trong sự im lặng". Đúng vậy, chúng tôi không cãi nhau, không mâu thuẫn gay gắt, nhưng sự lạnh nhạt đang âm thầm giết chết tình yêu. Tôi vẫn yêu anh, nhưng tình yêu ấy giờ đây chất chứa nhiều nước mắt và nỗi cô đơn.
Tôi chưa biết phải làm gì để thoát khỏi vòng luẩn quẩn này. Ly hôn ư? Tôi chưa đủ can đảm. Sống tiếp ư? Tôi sợ mình sẽ héo mòn trong sự thờ ơ. Có lẽ, tôi cần một lần đối diện thẳng thắn với anh, thay vì tiếp tục tự dằn vặt. Nhưng điều khiến tôi sợ nhất, là khi đã nói ra, tôi vẫn không nhận lại câu trả lời mình mong muốn. Và rồi, tình yêu mà tôi từng đặt nhiều kỳ vọng có thể sẽ tan biến hoàn toàn.