Siêu phẩm kinh dị #Alive làm mới dòng phim zombie Hàn Quốc

Nếu Train to Busan khiến bạn thót tim với những pha rượt đuổi nghẹt thở, thì #Alive lại khiến bạn rùng mình vì sự cô lập và tuyệt vọng trong im lặng.

Trong những năm gần đây, dòng phim zombie đã trở nên quen thuộc với khán giả toàn cầu, đặc biệt là sau thành công vang dội của Train to Busan – tác phẩm Hàn Quốc đã tái định nghĩa lại thể loại này với những pha hành động nghẹt thở, thông điệp xã hội sâu sắc và cảm xúc gia đình lay động lòng người. Nhưng nếu Train to Busan là cú đấm trực diện vào tim và thần kinh của khán giả, thì #Alive (Tôi còn sống) – bộ phim kinh dị khác đến từ Hàn Quốc và đang có mặt trên Netflix – lại là một nhát dao cắt chậm nhưng sâu vào nỗi sợ hiện đại: sự cô lập, lạc lõng và tuyệt vọng giữa thế giới kết nối ảo.

#Alive theo chân Oh Joon-woo (Yoo Ah-in), một game thủ trẻ tuổi sống một mình trong căn hộ khi đại dịch zombie bất ngờ nổ ra bên ngoài. Không có gia đình bên cạnh, không nhóm người cùng sát cánh, và gần như không có lối thoát, Joon-woo buộc phải tự xoay sở để sống sót trong sự cô lập tuyệt đối. Không giống những bộ phim zombie thường thấy – nơi nhân vật chính trở thành anh hùng bất đắc dĩ – Joon-woo không chiến đấu, không tìm kiếm vaccine, không phá giải âm mưu nào. Anh chỉ cố gắng... sống sót thêm một ngày nữa, và giữ cho mình không phát điên.

Điều khiến #Alive trở nên đặc biệt là cách nó chuyển trọng tâm từ xác sống sang tâm lý con người. Ở đây, zombie không phải mối đe dọa lớn nhất – mà chính là sự im lặng kéo dài, cái đói, và cảm giác bị cắt đứt hoàn toàn khỏi thế giới. Một trong những phân đoạn ám ảnh nhất không có tiếng hét, cũng chẳng có xác sống: chỉ là Joon-woo ngồi bệt trên sàn, bật camera lên, nói chuyện với chính mình như đang để lại lời trăn trối. Những hành động tưởng như kỳ quặc ấy lại cực kỳ dễ đồng cảm – bởi ai cũng từng ít nhất một lần thu mình lại, hy vọng một tin nhắn đến từ ai đó.

Không giống những phim zombie cổ điển vốn chú trọng vào hành động và bản năng sinh tồn, #Alive là bộ phim sinh tồn của thế hệ mạng xã hội. Ngay từ đầu phim, Joon-woo không lao ra ngoài đi tìm thức ăn – anh livestream lên mạng, chờ ai đó thấy mình. Anh cố gắng cập nhật tin tức qua điện thoại, quay lại video nhật ký, và hy vọng một tín hiệu nhỏ từ bên ngoài sẽ đến. Mỗi khi sóng Wi-Fi mất, ánh mắt hoảng loạn của anh không khác gì người đang mất hy vọng sống.

Và điều kỳ lạ là, cũng chính công nghệ – yếu tố tưởng chừng vô dụng trong bối cảnh tận thế – lại trở thành thứ kết nối, cứu rỗi anh. Một chiếc bộ đàm đưa anh đến với Kim Yoo-bin (Park Shin-hye) – người hàng xóm chưa từng gặp. Một chiếc drone chuyển đồ ăn qua lại giữa hai căn hộ. Một tin nhắn đúng lúc kéo anh khỏi bờ vực tự sát. Với #Alive, công nghệ không còn là công cụ phụ trợ – mà là người bạn đồng hành im lặng nhưng sống còn.

So với Train to Busan với những cú twist nghẹt thở, đoàn tàu lao đi trong hỗn loạn và hàng trăm xác sống đổ xuống, #Alive chọn cách kể chuyện tĩnh lặng hơn, nhưng cũng sâu sắc hơn. Cảnh phim Joon-woo bật khóc khi tìm thấy một gói mì tôm, hay khoảnh khắc anh và Yoo-bin chỉ vẫy tay với nhau từ hai tòa nhà, lại mang đến cảm xúc nhiều hơn hàng chục pha hành động. Chúng phản ánh một nỗi sợ rất người – không phải cái chết, mà là bị bỏ rơi.

Sự kết nối, dù mong manh, lại là điều quan trọng nhất mà con người khao khát trong thế giới tận thế. Và bộ phim cho thấy: đôi khi, chỉ cần biết rằng ai đó cũng đang sống sót, ở phía bên kia tòa nhà, đã đủ để giữ mình đứng vững thêm một ngày nữa.

Không phải ngẫu nhiên mà #Alive nhận được số điểm cao trên Rotten Tomatoes. Bộ phim được khen ngợi vì đã mang đến một góc nhìn mới cho thể loại zombie, đề cao yếu tố cảm xúc và tâm lý hơn là những màn hù dọa. Khán giả không chỉ xem để sợ – họ xem để thấy chính mình trong đó: một người bình thường, sống qua màn hình, tìm kiếm sự kết nối trong một thế giới đang tan rã.

Và có lẽ đó cũng là lý do khiến #Alive đặc biệt phù hợp trong bối cảnh hậu đại dịch COVID-19 – khi mà hàng triệu người từng cô lập trong căn hộ của mình, từng ôm chặt chiếc điện thoại như là sự hiện diện duy nhất còn sót lại của xã hội.

#Alive là minh chứng cho thấy phim zombie không cần phải ồn ào hay máu me để khiến người xem ám ảnh. Chỉ cần một con người và một thế giới đang sụp đổ lặng lẽ bên ngoài cánh cửa là đủ để khiến nỗi sợ trở nên thật hơn bao giờ hết. Nếu bạn từng yêu thích Train to Busan, nhưng đang tìm kiếm một trải nghiệm sâu sắc và gần gũi hơn, thì #Alive chính là lựa chọn không nên bỏ lỡ.

Duy Tuấn

Nguồn SaoStar: https://www.saostar.vn/dien-anh/sieu-pham-kinh-di-alive-lam-moi-dong-phim-zombie-han-quoc-202505061630101738.html