Thanh xuân chôn vùi sau song sắt
'Trách nhiệm của cha mẹ ở đâu trong việc giáo dục con cái?' là câu hỏi ám ảnh suốt phiên xử ngày hôm ấy. Lắng nghe câu trả lời của anh Tạo, chị Sương, ai cũng ước, giá mà gánh nặng mưu sinh không kéo họ xa dần con... để lúc nhìn lại thì con đã vướng vòng lao lý.
“Giáo dục gia đình” vốn là nền tảng để hình thành nhân cách một con người. Để trưởng thành, một đứa trẻ không thể thiếu sự chăm sóc, nuôi dưỡng của gia đình. Sự ảnh hưởng của giáo dục gia đình có một dấu ấn cực kỳ sâu đậm trong nhân cách của mỗi người.
Đặc biệt, trẻ em ở lứa tuổi “nổi loạn”, nếu không có người lớn bên cạnh điều chỉnh, hướng dẫn các hành vi, thì trẻ vị thành niên rất dễ bị lôi kéo, xúi giục, có những hành vi không kiểm soát. Một khi những hành vi sai trái của đứa trẻ không được ngăn chặn, uốn nắn, sẽ rất dễ phát triển thành cái mầm ác, chúng rất dễ phạm tội.
Vậy nhưng, có một tình trạng chung phổ biến hiện nay ở các gia đình, là bố mẹ quá bận rộn. Nhiều phụ huynh quan niệm rằng chỉ cần kiếm ra tiền, lo cho con cái ăn ngon mặc ấm là đủ. Thời gian của cha mẹ dành cho con cái ngày càng ít đi. Không có những trò chuyện, chia sẻ, thấu hiểu của các thành viên trong gia đình. Cứ như thế, những đứa trẻ dần trở nên “cô đơn” ngay chính ngôi nhà của mình.
Nhiều em phải trả giá bằng nhiều tháng tách biệt khỏi cuộc sống đời thường chỉ vì không có người lớn bên cạnh chỉ bảo điều đúng, sai, nói cho các em biết việc nên hay không nên làm. Và Nguyễn Hữu Tiến (SN 2001) là một trong hàng trăm đứa trẻ vướng vòng lao lý chỉ vì không được chỉ bảo cho biết hành vi của mình là vi phạm pháp luật.
Có với nhau ba mặt con, vợ chồng anh Tạo, chị Sương (cha mẹ của Tiến) làm đủ nghề nhưng vẫn không đủ kinh tế trang trải cuộc sống gia đình. Khi con cái bắt đầu biết ăn, biết nói thì cũng là lúc vợ chồng họ quyết định gửi con cho ông bà ngoại để đi lập nghiệp ở xứ người.
Nước Lào là nơi mà họ chọn dừng chân cùng nhau để làm ăn. Thời gian đầu, công việc chưa ổn định nên cũng chỉ về thăm con có một lần vào dịp tết. Con ngày một lớn, áp lực kinh tế lại càng đè nặng lên đôi vai, những lần về nhà, những cuộc điện thoại hỏi han thưa dần. Và cứ thế gánh nặng mưu sinh kéo họ đi mãi, xa dần với con mỗi ngày... Để lúc nhìn lại thì con đã rời khỏi vòng tay cha mẹ, vướng vòng lao lý.
Gương mặt khôi ngô, thiện lành là cảm nhận và ấn tượng đầu tiên đập vào mắt khi đối diện với Nguyễn Hữu Tiến. Lúc này đây, nhìn thấy con tại tòa mà trái tim đấng sinh thành như có ai đó bóp chặt, cổ họng nghẹn đắng chẳng thể nói được câu gì.
Nguyễn Hữu Tiến là con đầu của vợ chồng anh Tạo. Học đến lớp 9, Tiến nghỉ ngang giữa chừng, bỏ mặc ngoài tai những lời khuyên răn của ba mẹ, ông bà. Kể từ đây, Tiến bắt đầu ăn chơi, đàn đúm cùng lũ bạn choai choai quanh xóm. Không lao động, Tiến thường xuyên đi chơi điện tử để giết thời gian.
Tiền bạc ba mẹ gửi về bao nhiêu thì Tiến mặc sức tiêu xài bấy nhiêu. Trong một lần vì túng quẫn, Tiến đã nhận lời giúp một người tên Lô (trú TP. Đà Nẵng) có quen biết từ trước. Theo đó, Lô hẹn Tiến đến trước cổng trường THCS xã Lộc Điền, huyện Phú Lộc, tỉnh TT.Huế nhận một gói ma túy đi giao cho người quen của Lô với số tiền công là 2 triệu đồng tại khu vực đặt máy ATM của Ngân hàng Nông nghiệp và Phát triển nông thôn chi nhánh Truổi thuộc thôn Xuân Lai, xã Lộc An, huyện Phú Lộc, tỉnh TT.Huế.
Sau đó, Tiến điều khiển xe mô tô 75K1 - 243.47 của anh Bùi Xuân Ánh đem theo gói ma túy đã nhận từ Lô đến địa điểm đã hẹn và chờ người nhận. Đến tối cùng ngày thì y bị cơ quan Cảnh sát điều tra Công an huyện Phú Lộc tiến hành kiểm tra, phát hiện và bắt quả tang về hành vi vận chuyển trái phép chất ma túy.
Hay tin con vướng vòng lao lý, vợ chồng vội vàng bỏ công, bỏ việc chạy về. Bản án sơ thẩm ngày 02/7/2019 của TAND huyện Phú Lộc, tỉnh TT.Huế tuyên Tiến 7 năm 6 tháng tù. Ngay sau đó, anh Tạo bố bị cáo đã làm kháng cáo đề nghị xin cho con được giảm nhẹ hình phạt.
Trong phiên phúc thẩm, tòa nhắc lại bản án sơ thẩm tuyên phạt năm tù về tội vận chuyển trái phép chất ma túy. Đứng cạnh con, người cha với vẻ ngoài lam lũ, đôi mắt trũng sâu lúng túng trình bày lý do kháng cáo: “Thưa quý tòa, trước hết tôi xin nhận lỗi của mình. Vì gia đình khó khăn, hai vợ chồng làm ăn xa ở Lào, cả năm đầu tắt mặt tối, không có thời gian quan tâm cháu nên cháu mới...”. Người đàn ông nấc lên từng tiếng, những câu cuối anh đã không đủ bình tĩnh để nói tiếp.
“Anh, chị có biết trách nhiệm, nghĩa vụ của cha mẹ trong việc nuôi dạy con không? Con đi đâu, làm gì cũng không biết, anh cho rằng con anh còn nhỏ nên không hiểu. Nhỏ thì phải có sự giáo dục của gia đình, cha mẹ. Anh, chị hãy xem xét lại trách nhiệm của vợ chồng trong việc giáo dục con”, chủ tọa nói lớn. Hai vợ chồng ngậm ngùi, khúm núm cúi đầu nhận lỗi trước tòa vì phận làm cha, làm mẹ mà không làm tròn trách nhiệm, không dạy dỗ con nên hôm nay con phải đứng trước tòa, trước pháp luật.
Tuy hành vi của Tiến gây ảnh hưởng lớn đến xã hội song khi thực hiện hành vi chưa đủ 18 tuổi, bị cáo có ông nội và bà nội tham gia kháng chiến được Nhà nước tặng thưởng Huân chương kháng chiến hạng Nhất nên sau khi xem xét HĐXX chấp nhận kháng cáo giảm nhẹ với mức án 6 năm 6 tháng tù.
Bước ra phòng xử, người đàn ông với chiếc áo đã sờn vai cùng vợ vội vã chạy theo con trai trước khi con bị giải lên xe. Cả hai cùng khóc, chiếc xe vụt ra khỏi cổng, lao đi giữa dòng xe cộ chở theo thanh xuân của Tiến vùi sau song sắt để lại trơ trọi hai vợ chồng anh Tạo với cái nắng hanh hao giữa sân tòa.