Thi nhân
Tóc bạc trắng tuổi còn đen/Là khi chữ lụa chảy trên giấy ngà/Đài sen thập giá tam tòa/Khói đình hương miếu cùng là gia tiên/Nuôi tôi từ trứng mọc lên...
Trăm vần nghìn điệu dệt trên gió trời
Cho tôi nhiều hơn một đời
Ở trong ăn nói gọi người thiện nhân
Chữ nở hoa cõi trầm luân
Ý làm nến thắp nhân quần phù sinh
Dữ hiền sáng láng u minh
Yêu hương hóa giải tội tình là đây
Chẳng chờ đến lúc xuôi tay
Sống hơn hiện hữu ở ngay hiện thời
Tôi tha nhân chữ cõi người
Bện dây phát sáng những lời vàng tâm
Chuông rung rung nữa vang ngân
Trần gian bát ngát ở chân như này.
NGUYỄN QUANG HƯNG
Bóng mình
Lòng rộn lên lúc hàng cây khép lá
Phố đẩy ngực trời nhô cao
Ta tháng ba từ lúc nào chẳng rõ
Học bình minh nhẫn nại tự sáng ngày
Bao tháng năm với bao người tốt thế
Đến cuộc đời và nói tiếng yêu nhau
Muôn câu hát tự mình nhắc nhở
Em không cần làm ta nhói đau đâu
Những ồn ào ở đây và kia nữa
Người hiền hơn trước nhân nghĩa cuộc đời
Ta tưới tắm nỗi ân cần đang cũ
Để sống cho mình và thật mình hơn.
NGUYỄN VĂN HỌC
Đưa em về châu thổ
Đưa em về châu thổ nghe khúc hát giao duyên
Bông điên điển dẫn dụ bầy cá linh mắc lưới
Bàn chân em mịn mềm làn da con gái
Anh ngại ngần không dám khỏa nước rửa ngón thon
Lần đầu đưa em về châu thổ quê anh
Cái chi cũng làm em bỡ ngỡ
Bông bí trải đầm một trời vàng thương nhớ
Biết mai rồi có chút duyên nợ với nhau không?
Tiếng đờn kìm réo rắt vàm sông
Phù sa đọng gót hài em bê bết đất
Em cất tiếng dạ
Như nước sông Tiền anh uống căng ngọt lịm
Đêm châu thổ dày đồng vọng triệu thanh âm
Về quê anh
Lần đầu em nghe bài Dạ cổ
Điệu Hoài lang buồn thăm thẳm Gành Hào đêm
Đã chia xa đâu mà em bước ngập ngừng?
Khúc đồng bằng...
Anh tương tư
Hóa đá
Em nói câu gì sao hoa súng hờn ngưng tím đêm suông...
Anh bắt đền em với buổi chiều đầu tiên
Bàn tay lần đêm châu thổ
Đồng bằng hoang vu
Đồng bằng nặng nợ
Em đi rồi
Ôm châu thổ anh riêng khóc với vầng trăng...
Nguồn QĐND: https://www.qdnd.vn/van-hoa-giao-duc/van-hoc-nghe-thuat/thi-nhan-655930