Thòng Lọng
'Theo như anh nói thì khoảng 11h tối hôm qua anh ở một nơi cách khách sạn khá xa' - Ông Cảnh sát trưởng Michael suy nghĩ một lúc rồi nói. 'Đúng như vậy' John tiếp lời: 'Khoảng mươi dặm ở Nam thành phố'.
Ông Michael cầm một điếu thuốc ở trên mặt bàn rồi đưa mắt nhìn thám tử Dullesi. Thám tử Dullesi như có tâm tư gì đó, nói: "Anh ta có chứng cớ chứng minh rằng lúc xảy ra vụ cướp, anh ta không có mặt ở hiện trường, nhưng bằng chứng này không tin cậy lắm".
John quay người lại liếc nhìn Dulles rồi nói: "Ông nói bằng chứng không đáng tin cậy là có ý gì? Ông và một cảnh sát đã kiểm tra rồi mà? Cô Sandy không phải đã nói với các ông là cả đêm hôm ấy tôi ở chỗ cô ấy?".
Thám tử Dulles không nói gì nữa, ông đang cầm bút ghi chép gì đó lên cuốn sổ của mình.
Cảnh sát trưởng Michael bực tức nói: "Anh muốn chúng tôi phải tin lời nói của cô Sandy à? Con người đó chỉ vì tiền là nói dối". John bất lực nhún nhún đôi vai to bè bè của mình: "Tôi có nói ông đâu!". Anh ta càng nói càng bị kích động: "Ông sai cấp dưới của ông vô cớ kéo tôi ra khỏi giường lúc 1 giờ sáng...".
"Chúng tôi cho anh một lý do!" - Thám tử Dulles nói chen vào: "Mặc dù anh đã báo cho chúng tôi rằng anh có người làm chứng, nhưng chúng tôi cần phải cho anh biết nguyên nhân, trên thực tế, anh chỉ chú ý lời nói của mình mà không muốn nghe những lời nói của người khác".
Cảnh sát trưởng Michael bình tĩnh nói: "Ông Dulles, ông hãy đi ra xem người cộng tác với ông, sao không thấy Hudson quay trở về, có phải anh ta đi xem xét vụ án này không?".
Dulles đứng lên, gật gật cái đầu trọc lốc rồi đi ra khỏi văn phòng của Cảnh sát trưởng. Ông ta đến nơi xảy ra vụ án, khi ra khỏi phòng ông ta khép cánh cửa lại.
"Bây giờ" - Cảnh sát trưởng Michael nhìn John - "Chúng ta hãy nói chuyện với nhau, lúc 11 giờ, cũng là 3 tiếng trước đây có hai người đã đeo mặt nạ trẻ con mang súng đến cướp khách sạn bắt thủ quỹ mở két sắt ở trong nhà kho...".
"Đúng, đúng" - John ngáp một cái rồi nói: "Tôi đã nói với ông rồi mà".
"Sau đó bảo vệ nhà hàng nghe tin nhanh chóng chạy đến phòng nghỉ thông với đường phố". Ông Michael tiếp tục nói và không để ý đến John cắt ngang lời nói của mình: -"Sau một cuộc xô sát dữ dội, hai tên cướp chạy ra ngoài, nhưng trong đó có một tên chưa chạy đến bến xe ở chỗ đường rẽ thì bị bảo vệ bắn một phát từ phía sau trúng đầu và ngã xuống ven đường, tên đồng bọn lên được xe bỏ chạy mất tăm. Tên cướp bị bắn tên là Raymond, một người bạn cũ của anh, cũng đồng thời là bạn tù với anh. John, bây giờ chắc anh không cảm thấy lạ vì sao anh lại phải đến đây".
Một tay của John nắm chặt mái tóc rối bù của mình nói: "Ông không có bất cứ bằng chứng nào để buộc tội tôi dính líu đến vụ cướp này, từ 7 giờ đến 12 giờ tôi đều ở bên cạnh Sandy. Ông hỏi cô ấy ông sẽ rõ, sao ông lại không hỏi cô ấy?".
Ông Cảnh sát trưởng chầm chậm đi vòng ra sau chiếc ghế dựa, ánh mắt nhìn lên trần nhà.
Sự thực ông Michael không có bằng chứng để buộc tội John, chỉ căn cứ vào kinh nghiệm cho rằng John có liên quan đến vụ dùng súng cướp nhà hàng...
Dulles nét mặt vui mừng trở về văn phòng nói với ông cảnh sát trưởng: "Đúng rồi, Hudson đã trở về, anh ấy lại đi kiểm tra hiện trường một chút".
"Ồ" - Ông cảnh sát trưởng vẻ hài lòng thốt lên - "Lần này có thu hoạch gì không?".
"Một con dao, trên thân và lưng nạn nhân có 6 nhát đâm. "Dulles nói xong ngồi xuống lấy bút và mở sổ ra ghi chép.
John nhìn người này rồi lại nhìn người kia nói: "Như vậy là có chuyện gì, có phải cảnh sát các ông lại hãm hại một số người đáng thương?".
"Tôi cho anh một cơ hội thành thật cuối cùng: "Ông cảnh sát trưởng nghiêm mặt nói". Anh cùng với Raymond...".
"Không đúng" - John nói - "Lúc đó tôi không có mặt". Nói xong John đứng lên.
"Hãy ngồi xuống!" - Ông cảnh sát trưởng bực tức chỉ vào người John - "Ông Dulles, nếu anh ta vẫn không thành thật thì còng tay anh ta lại".
John vội ngồi xuống chỗ của mình, miệng ấp a ấp úng: "Cảnh sát...".
"Tôi chỉ muốn biết anh đã làm gì" - Ông cảnh sát trưởng nói, "Anh nói là từ lúc 7 giờ đến 12 giờ anh ở chỗ cô Sandy...".
"Cơm trưa xong, tôi về đến nhà và lên giường ngủ, hết người này lại người khác gõ cửa" - John vẻ xúc động nói.
"Thôi được, anh thề đi!" - Ông Cảnh sát trưởng nói.
"Phải thề những gì tôi nói trong nửa tiếng vừa rồi à?" - John hỏi
Khi John nói, ánh mắt nhìn vào Dulles, nhưng lúc đó Dulles đang ghi chép gì đó. John chau mày, hai chân cọ cọ vào nhau, hiển nhiên là anh ta có điều gì đó không yên.
Ông Cảnh sát trưởng nhìn thằng vào Dulles, nói: "Ông Dulles, ông đã cùng với Hudson đến chỗ ở của John rồi chứ, ở đó xảy ra chuyện gì?'.
"Anh ta đang nằm ngủ trên giường" - Hudson nói - "Anh ta cần phải nói cho chúng ta biết chuyện của người phụ nữ đó, chúng tôi đợi anh ta mặc quần áo, sau đó xuống lầu. Anh ta luôn mồm nói anh ta có người làm chứng, cho nên chúng tôi dừng lại trước một của hàng nhỏ còn đang mở cửa, Hudson đi vào đó gọi điện cho cô Sandy".
"Cô ấy đã nói với các ông rằng tôi không hề nói dối chứ?" - John nói rất tự tin -"Nhưng các ông vẫn bắt tôi về đây".
"Trên thực tế, Hudson không nói chuyện điện thoại với cô Sandy" - Dulles bình tĩnh giải thích - "Anh ấy chỉ nói chuyện với bà chủ nhà".
John vẻ hoảng hốt nói: "Tôi không hiểu, bà ấy....".
"Hudson không gọi được cho Sandy nên phải gọi cho bà chủ nhà và bảo bà ấy đi kiểm tra xem....".
Dulles nói xong ngồi xuống châm một điếu thuốc.
"Đúng rồi, đúng rồi" - John nói - "Sandy thường ngủ say như chết, nhưng các ông có tìm thấy cô ta không?".
Dulles không trả lời mà nhìn vào Cảnh sát trưởng Michael.
"Ồ! Đúng rồi" - Ông Cảnh sát trưởng nói - "Cảnh sát đã tìm thấy cô ấy, đúng rồi, có một việc duy nhất làm chúng tôi không hiểu vì sao anh lại cứ khăng khăng nói là anh đã ở chỗ cô ta".
"Ý của ông là gì?" - John hỏi lại. Anh ta nhấp nhổm ở trên chiếc ghế, tay nắm chặt lấy cà vạt - "Đương nhiên là tôi ở chỗ cô ấy, cô ấy chắc đã nói với các ông".
Dulles gấp cuốn sổ ghi chép lại, nói: "Ông Cảnh sát trưởng, tôi cần cho ông biết rằng có thể có người nhìn thấy John ở trong nhà của cô Sandy và John cũng biết như vậy nên anh ta mới định cắn lại chúng ta một miếng, cứ nhất quyết nói rằng anh ta ở nhà cô Sandy... Ông biết đấy, có thể anh ta còn không hiểu rằng những người khám nghiệm tử thi sẽ cho biết chính xác nạn nhân chết vào lúc nào".
Ông Cảnh sát trưởng như không để ý đến John, nói: "Đúng như vậy, họ sẽ cho biết chính xác thời gian nạn nhân chết. Ông Dulles, anh ta tưởng rằng anh ta biết nói dối và chúng ta sẽ tin lời anh ta".
"Chờ một chút" - John nói và đứng lên, mồ hôi chảy ròng ròng trên mặt - "Các ông nói những chuyện gì vậy?".
"Hãy ngồi xuống đi!" - Ông Cảnh sát trưởng nói - "Cậu thanh niên, chúng tôi đang có tin về vụ cướp ở nhà hàng cho cậu biết đây, cậu có cô Sandy làm chứng, điều này Hudson đã kiểm tra rồi".
John từ từ ngồi phịch xuống ghế, tinh thần bối rối, anh ta lấy tay áo lau mồ hôi: "Sao lại như thế được, tôi không hiểu".
"Cậu là một thằng nhỏ đáng thương" - Dulles nói - "Nửa tiếng đồng hồ vừa qua Hudson đi đến những đâu?".
John nghĩ một lúc cuối cùng như hiểu ra và gần như ngất đi, giọng nói bắt đầu run lên: "Ông nói là, trong vụ án này có người bị dao đâm trọng thương? Đó là... đó là... Sandy?".
Không khí nặng nề bao trùm căn phòng, Michael và Dulles nhìn thấy John trong tâm trạng đang bất an.
"Đợi một chút" - John nói.
"Tôi vẫn đang đợi và đã đợi rất lâu rồi" - Ông Cảnh sát trưởng nói.
John bắt đầu nói: "Đó là con đàn bà thối thây, ai cũng biết sớm muộn cô ta sẽ bị dao đâm, đương nhiên tối hôm qua sự thật sẽ xảy ra".
"Thế nào" - Ông Cảnh sát trưởng nói - "Vì sao cậu...?".
"Tối hôm qua tôi không có mặt ở đó" - John nói - "Tôi nói thực, tôi đã gọi điện cho cô ấy để sắp xếp sự việc? Đúng, tôi và người bạn tên là Raymond đã tổ chức vụ cướp ở khách sạn để có thể kiếm chác một món tiền nhưng do bảo vệ phát hiện nên không làm ăn được gì".
Ông Cảnh sát trưởng nói: "Bây giờ cậu thừa nhận cậu là một người đã tham gia vụ cướp, không phải trước đây cậu một mực nói là cậu ở với cô Sandy cả đêm mà".
"Thực ra đã một tuần nay tôi không gặp cô ấy, tôi chỉ gọi điện cho cô ấy, bảo cô ấy làm nhân chứng, tôi sẽ cho cô ấy món tiền, các ông đã hiểu ý của tôi chưa?".
Dulles nói: "Những điều đó không khớp với sự điều tra của chúng tôi".
John nuốt nước miếng rồi nói tiếp: "Tôi sẽ đưa các ông đến hiện trường vớt khẩu súng tôi quẳng xuống rãnh nước ở đấy, đây có thể chứng minh rằng tôi đang ở khách sạn, tôi không liên quan đến vụ giết người".
Cuối cùng, ông Cảnh sát trưởng nói với Dulles: "Anh và Hudson dẫn anh ta đến hiện trường kiểm tra lại, nếu anh ta còn quanh co, các anh biết xử lý như thế nào chứ?".
Sau khi họ đi, ông Cảnh sát trưởng đột nhiên bật cười, một tên tội phạm cướp của giết người rất ít khi tự nhận tội, đương nhiên. John không biết rằng người bảo vệ khách sạn đã chết rồi, nếu không anh ta sẽ không bao giờ nhận tội.
Ông Cảnh sát trưởng khẽ ngân nga một ca khúc. Ông đứng lên đi ra nói với người cảnh sát đang đứng ở bên ngoài: "Đưa cô Sandy vào đây để tôi nói chuyện với cô ấy".
Alfred Hitchcock (Mỹ)- Nguyễn Thiêm (dịch)
Nguồn VNCA: http://vnca.cand.com.vn/truyen/thong-long-549028/