Thu Quỳnh: 'Sau sóng gió, hạnh phúc với tôi có thể chỉ là ngắm hoa nở'

Diễn viên Thu Quỳnh có cuộc trò chuyện với phóng viên Lao Động về quyết định học đạo diễn và hành trình trưởng thành, đi qua sóng gió, đổ vỡ.

 Diễn viên Thu Quỳnh. Ảnh: Nhân vật cung cấp

Diễn viên Thu Quỳnh. Ảnh: Nhân vật cung cấp

Quyết định học đạo diễn sân khấu

Khi đang “ăn nên làm ra” với vai trò diễn viên, chị quyết định đi học để trở thành đạo diễn sân khấu, vì sao?

Đến một thời điểm, tôi thấy mình cần phải nâng cấp bản thân trong nghề nghiệp. Tôi quyết định thử sức với vai trò đạo diễn. Vào thời điểm quyết định đi thi chuyên ngành đạo diễn, tôi chỉ nghĩ, những kiến thức có được từ việc học đạo diễn sẽ bổ sung cho khả năng diễn xuất. Những bộ môn trong khoa Đạo diễn rất hay và hỗ trợ nhiều cho công việc diễn viên.

Khi quyết định đi thi và học, tôi đang quay “Hương vị tình thân”.

Nghề đạo diễn sân khấu vốn rất khó, yêu cầu có tố chất và chiều sâu trong việc dàn dựng, chỉ đạo diễn xuất, sử dụng đạo cụ với ẩn ý nghệ thuật... Phái nữ làm đạo diễn không nhiều, chị có thấy vai trò này là chiếc áo rất rộng?

Có. Chính vì vậy mà tôi đi học chỉ để nâng cấp bản thân, bổ trợ về diễn xuất, chứ không có ý định trở thành đạo diễn sân khấu. Cho đến thời điểm hiện tại, tôi vẫn thấy mình còn phải học rất nhiều.

Với chuyên ngành đạo diễn, việc học không dừng lại ở nhà trường. Sau khi tốt nghiệp, vẫn phải học rất nhiều. Bởi muốn trở thành đạo diễn, phải cần vốn sống dày dặn, cần trải nghiệm. Tôi tự thấy mình chưa đủ kinh nghiệm và vốn sống để trở thành một đạo diễn sân khấu.

Tuy nhiên, việc dựng vở tốt nghiệp là công việc bắt buộc. Nhà hát Tuổi trẻ - nơi tôi đang công tác đã tạo điều kiện rất nhiều. Tôi sẽ dựng vở do chính giám đốc nhà hát là NSƯT Sĩ Tiến viết kịch bản. Vở diễn lấy đề tài về cuộc sống của giới trẻ từ 13 đến 17 tuổi.

Tôi hy vọng, với những hiểu biết, sự từng trải của mình về lứa tuổi này, tôi sẽ hoàn thành được vở diễn.

 Diễn viên Thu Quỳnh. Ảnh: Nhân vật cung cấp

Diễn viên Thu Quỳnh. Ảnh: Nhân vật cung cấp

Chị là nhân sự ở nhà hát Tuổi trẻ với cát-sê 150 - 200 nghìn/buổi diễn. Chị nổi tiếng và đắt show là nhờ phim truyền hình. Điều gì níu chị lại với sân khấu?

Tôi nghĩ, niềm hạnh phúc lớn nhất của nghệ sĩ sân khấu là được hấp thụ nguồn năng lượng trực tiếp từ khán giả. Lúc ấy, chúng tôi được vui buồn, được khóc cười cùng khán giả .

Niềm hạnh phúc ấy rất khác biệt, không giống như khi mình đi quay phim. Việc quay xong phim, cùng người thân ra rạp xem lại, hay ngồi trước màn hình TV xem như một khán giả, mang đến cảm xúc khác. Đó là cảm xúc gián tiếp.

Còn với sân khấu, mọi tương tác, diễn xuất của nghệ sĩ với khán giả là trực tiếp. Được hấp thụ nguồn năng lượng của khán giả là cảm xúc rất tuyệt vời, không gì đánh đổi được. Bởi vậy, tôi cũng như nhiều nghệ sĩ khác, chúng tôi không rời bỏ được sân khấu.

Về lương và cát-sê ở sân khấu, nói thật, chúng tôi không để ý nữa. Chúng tôi gọi vui với nhau, đó là tiền niềm tin. Có niềm tin sẽ có tất cả. Chúng tôi sống với nhau rất vui. Mỗi buổi tập vở lại được gặp nhau, được vui khi cùng nhau làm việc, sáng tạo, và chia sẻ với nhau niềm đam mê dưới ánh đèn sân khấu.

“Sau sóng gió, hạnh phúc với tôi bây giờ vô cùng đơn giản”

Ai đó nói, phụ nữ đẹp nhất ở tuổi 30-35. Ở tuổi này, phụ nữ đã đi qua sóng gió, trải nghiệm để biết yêu thương, quý trọng bản thân. Ở tuổi này, phụ nữ đẹp một cách từng trải, rực rỡ hơn so với tuổi 20 còn non nớt. Thu Quỳnh có thấy mình đang ở độ tuổi đẹp nhất trong đời?

Có, tôi thấy mình đang sống những tháng năm đẹp nhất. Đẹp nhất không phải vì tôi đã đi qua nhiều sóng gió và những điều tồi tệ. Mà đẹp nhất là vì, phải đi qua những điều ấy mới biết thế nào là hạnh phúc.

Tôi sắp 35 tuổi. Ở tuổi này, tôi đã trải nghiệm khá nhiều. Tất nhiên, sẽ không dừng lại ở đây, tương lai còn dài, tôi sẽ còn có nhiều trải nghiệm và dấu mốc hơn nữa. Nhưng tôi đã khác những ngày tháng trước.

Khi chúng ta còn trẻ, trước sự cố nào, chúng ta cũng hay phức tạp hóa lên và nhìn nhận sự việc theo chiều hướng tiêu cực. Khi đủ trưởng thành, chúng ta sẽ chọn cách đơn giản hơn.

Tôi nhận ra, đi qua sóng gió, tôi trở lại suy nghĩ nguyên bản của mình, rất đơn giản và nhẹ nhàng, chỉ là những câu hỏi chúng ta là ai, một cộng một bằng hai... Khi đơn giản mọi thứ, tôi vui hơn, đỡ mệt mỏi hơn.

Bây giờ, Thu Quỳnh và Chí Nhân là...?

Là mẹ và bố của Be.

 Thu Quỳnh cho biết, hạnh phúc với cô bây giờ rất đơn giản, là được chơi với con trai, được đi chợ với mẹ, hoặc chỉ là ngắm một bông hoa nở. Ảnh: Nhân vật cung cấp

Thu Quỳnh cho biết, hạnh phúc với cô bây giờ rất đơn giản, là được chơi với con trai, được đi chợ với mẹ, hoặc chỉ là ngắm một bông hoa nở. Ảnh: Nhân vật cung cấp

Chị có nghĩ hạnh phúc của phụ nữ phụ thuộc vào đàn ông?

Hạnh phúc của bất kỳ ai, là đàn ông hay phụ nữ cũng đều chỉ phụ thuộc vào chính bản thân mình. Khi sống đơn giản hơn, tôi thấy mình hạnh phúc như một đứa trẻ. Tại sao trẻ con luôn vui? Vì chúng có thể tự bày trò chơi, tự chơi, tự tìm thấy niềm vui mà không phải phụ thuộc vào ai.

Ngay cả khi buồn, trẻ con cũng vui rất nhanh khi tìm thấy trò chơi mới. Tôi nhìn thấy con trai mình như thế, tôi tự đặt câu hỏi với mình, tại sao tôi không sống đơn giản hơn để được hạnh phúc?

Sau tất cả, hạnh phúc với tôi bây giờ có thể chỉ đơn giản là ngắm một bông hoa nở.

Câu đúc kết ấy rất đơn giản, nhưng để nghĩ “hạnh phúc có thể chỉ là ngắm một bông hoa nở”, người ta sẽ phải đi một hành trình rất dài. Cái giá phải trả cho sự đơn giản có phải là sóng gió, phức tạp, và đổ vỡ?

Có khoảng thời gian, tôi chìm đắm trong những cảm xúc tiêu cực, tôi như bị dồn đến đường cùng, không thoát ra được. Tôi có thể ốm 3 ngày chỉ vì một câu nói của người khác. Tôi nghĩ ngợi, khóc, và mất ngủ. Tôi hỏi mình, tại sao tôi lại để bản thân rơi vào tình trạng như vậy?

Tôi phải tìm cách thoát ra. Cách duy nhất tôi chọn để thoát khỏi tình trạng đó là tôi đi gieo hạt, trồng cây, nhìn cây nẩy mầm. Tôi mua rất nhiều hạt giống về, rồi trồng dưa hấu ở tầng 28 của chung cư. Mỗi ngày, tôi đều ra xem cây đã nảy mầm chưa. Tôi lên mạng tìm đọc các bài viết về chăm sóc cây. Tôi thấy vui khi dõi theo hành trình cây nảy mầm, ra hoa, thụ phấn rồi ra quả. Mấy cây dưa hấu tôi trồng lúc đó đã ra 5 quả và ăn rất ngọt.

Vậy đấy, tôi tìm thấy niềm vui từ những điều giản đơn như thế, khi cây ra trái đầu tiên, sẽ có những quả bị sâu, tôi phải chấp nhận. Có những quả bị thiếu nắng nên vẹo vọ, tôi phải chăm sóc. Cuộc sống là thế, có những điều phải chấp nhận và vượt qua.

Tôi tự chiêm nghiệm và đúc kết ra cho mình cách nhìn về bản thân. Giờ đây, tôi có thể ngồi hàng giờ đồng hồ để ngắm hoa quỳnh nở. Điều đó có thể tốn thời gian, nhưng vào lúc ấy, đầu óc mình được thư thái, bình thản, không phải nghĩ ngợi gì.

Ngắm hoa mà phải nghĩ nhiều sẽ không còn thấy hoa đẹp nữa. Sẽ rất tiếc.

Tôi biết Thu Quỳnh từ khi còn rất trẻ, sống trong ngôi nhà ở sâu trong ngõ Trương Định. Thu Quỳnh hồi ấy để tóc dài, xinh đẹp và yêu một anh người mẫu. Thu Quỳnh trong ký ức thanh xuân của mình?

Tôi đã có một thanh xuân tuyệt vời. Từ việc yêu đến đập đầu vào tường đến cả hành trình trưởng thành mà tôi đã có.

Không biết ở Trương Định bao lâu? Chị có ở đó khi tôi còn nhỏ không? Khi ấy, gia đình tôi ở trong căn nhà 5 gian 3 chái, lợp ngói. Tôi là đứa trẻ nghịch ngợm, suốt ngày đi bêu nắng, bắt chuồn chuồn, ăn trộm cá giống, trèo tường trốn mẹ đi chơi, bị mẹ cầm chổi phất trần đuổi khắp ngõ.

Tôi của ngày ấy, khi ra đường sẽ chào hỏi mọi người từ nhà ra đến đầu ngõ. Gặp ai cũng chào, vì không chào ai, cả làng sẽ biết. Bố mẹ dạy tôi phải biết phép tắc, lễ nghĩa như thế.

Thơ ấu tươi đẹp, tuổi trẻ hạnh phúc, đó là tôi. Điều tiếc nhất của thanh xuân có lẽ là không đi làm thêm và được ở ký túc xá như các bạn.

Tôi không hối hận bất kỳ điều gì. Kể cả có những việc tôi đã sai khi lựa chọn. Nhưng bản thân tôi ở thời điểm đó đã thấy đúng.

Có những điều chỉ đúng vào thời điểm này lại sai trong thời điểm khác.

Nguồn GĐ&XH: http://giadinh.net.vn/thu-quynh-sau-song-gio-hanh-phuc-voi-toi-co-the-chi-la-ngam-hoa-no-172221202155055685.htm