Thung lũng Hang Kia vốn chưa bao giờ nằm trong danh sách "phải đi" của tôi. Một ngày, khi đang lướt máy tính, tôi bỗng thấy cái tên "điểm săn mây Hang Kia" và sự tò mò nổi lên. Đáp chuyến bay từ TP.HCM tới Hà Nội, tôi thuê xe máy để bắt đầu hành trình 170 km tới thiên đường bị lãng quên kia.
Cảnh tượng kỳ vĩ trên đèo Đá Trắng. Đoạn đường trước khi tới đèo này không hấp dẫn như Hà Giang. Nếu là đường đi Hà Giang, chỉ cần rời khỏi thành phố, bạn đã thấy cảnh núi rừng trập trùng khiến tâm trạng phấn khích. Dọc đường có một số khu bán đồ ăn, cà phê để những phượt thủ bỏ bụng cho ấm người.
Rời đèo Thung Khe, bạn sẽ thấy lối rẽ Pà Cò để tới thung lũng Hang Kia. Đoạn đường từ QL6 vào khá xấu, đi hơi vòng vèo trong khoảng 8 km. Khi "thả trôi" cùng chiếc xe từ trên những con dốc, thung lũng Hang Kia đã dần ẩn hiện phía chân núi. Ngay từ cái nhìn đầu tiên, tôi đã phải thốt lên: "Đẹp quá".
Trong cảm nhận của tôi, Hang Kia thực sự giống một thiên đường bị quên lãng của vùng Tây Bắc. Sáng sớm, làn sương trắng mờ ảo lơ lửng trên mái nhà. Cảm giác giống như bạn đang sống trên mây vậy. Ở đây, tôi cũng không phải nghe những tiếng ồn ào của đô thị. Thay vào đó, âm thanh duy nhất là tiếng lá xào xạc trong gió, tiếng gà gáy sớm mai và giọng cười của đám trẻ con... Người dân ở đây không nói tiếng Kinh sõi nên khá khó để giao tiếp.
Một ngày của tôi ở thiên đường bị bỏ quên này bắt đầu từ khoảng 5h, khi tiếng gà nhà bên gáy liên hồi. Nhiệt độ ngoài trời khoảng 8 độ C nhưng sẽ thật tiếc nếu tôi không thể tới điểm ngắm biển mây. Tuy nhiên, khi tới khu săn mây Hang Kia, tất cả những gì tôi thấy chỉ là làn sương mù dày đặc. Trước đó, anh chủ homestay đã cảnh báo tôi việc không có biển mây xuất hiện. Hiện tượng này chỉ xảy ra nếu tối hôm trước, thung lũng Hang Kia xuất hiện những hạt sương lớn.
Gạt bỏ nỗi buồn "săn xịt" mây, tôi đi xe đến bản Thung Mài và rõ ràng, trời đã không phụ lòng người.
Tôi đã đơ người đôi chút khi nhìn cảnh những làn mây nhẹ nhàng luồn qua từng tán cây rừng thuộc hàng cổ thụ trong khu bảo tồn thiên nhiên Hang Kia. Từ hàng cây rừng, làn mây sà xuống con đường quanh co dẫn đến bản Thung Mài.
Ngắm nhìn chán chê cảnh mây núi, tôi quay xe trở về Hang Kia. Khung cảnh trong hình được chụp ở một khúc cua nhỏ khi chuẩn bị vào làng. Ánh nắng rọi qua những tán cây, kết hợp cùng làn sương sớm đã vẽ nên khung cảnh say lòng người. Tiếng chổi quét sân và giọng cười của lũ trẻ gần đó khiến tôi như thấy mình trong thời ấu thơ.
Chạy xe thêm chút nữa, tôi đến làng của người Mông Hoa ở Hang Kia. Ngôi làng này được bao quanh bởi những ngọn núi lớn. Mỗi khi mặt trời lên cao, ánh sáng ấm áp dần bao trọn hết cả ngôi làng.
Cảnh bình yên của ngôi làng nhìn từ trên cao. Lúc này, làn sương sớm vẫn cứ "quanh quẩn" bên trên mái nhà.
Kết cấu ngôi nhà của người Mông Hoa khá kỳ lạ. Mái nhà hình chóp, chân mái kéo dài, xuống rất thấp so với cửa chính. Do đó, dù đứng trên sân, tôi đã cao hơn cả phần chân mái. Việc hạ chân mái thấp sẽ khiến sương nhanh chảy xuống dưới, giảm gió lùa vào nhà.
Ngôi nhà đơn sơ trong làng.
Đám trẻ không hiểu tôi nói gì nên thường dùng ngôn ngữ cơ thể để đùa lại. Những người trong làng có vẻ cũng không sử dụng tiếng Kinh nên khi muốn xin chụp hình, tôi lại phải sử dụng ngôn ngữ cơ thể.
Xen lẫn vẻ đẹp con người nơi đây là sắc trắng, hồng của hoa mận, hoa đào.
Người dân không kinh doanh trên những gốc cây mận, đào nên cảnh tại đây mang nét đẹp tự nhiên. Nhìn chung, thung lũng này hoang sơ đến mức bạn có thể thốt lên "chán muốn chết". Tuy nhiên, với những tâm hồn muốn tìm chốn bình yên, bạn có lẽ sẽ phải lòng thiên đường bị quên lãng này.
Độc giả Vinh Gấu