Tiếng còi: Nỗi ám ảnh trên đường phố Việt
Bóp còi mọi lúc mọi nơi, tiếng còi có ở phía trước, phía sau, bên trái thậm chí bên phải. Thích là bóp, không vướng cũng bóp. Việc dùng còi như một thói quen khó bỏ, 'sở thích' của nhiều tài xế Việt.
Sáng ra tôi cũng như bao người hối hả đi làm, chen chân trên những con đường chật như nêm của các con phố Hà Nội. Vốn được gắn với biệt danh "ma xó thủ đô" nên mọi con đường, ngõ ngách của Hà thành tôi đều nắm khá rõ. Ấy vậy mà mọi con đường tắt giờ đây đều được "điền vào chỗ trống" một cách nhanh nhất. Tìm cách "trốn" khỏi đường này thì lại gặp phải đường khác "đông vui" hơn với tiếng ống xả đặc trưng "phân khối lớn" của mấy em chở gas, tiếng còi của bác xe bus đưa người đi làm khắp thành phố, chị công nhân dọn rác làm đẹp từng con phố, cung đường nhưng lại vô tình để quên chiếc xe gom ở giữa đường.
Chưa kể các quán ăn sáng, bún phở rồi hàng nước mía tiếp thị gần hơn với người đi đường bằng cách chuyển ghế ngồi, trang bị, vật dụng xuống lòng đường, hè phố. Rồi ở phố nọ, có chị "ninja" bỗng dưng "ngược đường ngược lối" làm ùn tắc cả một đoạn đường dài chỉ để mua một gói... xôi. Ôi chao cái thành phố xinh đẹp của tôi như một bức tranh tả thực nhiều màu sắc vô cùng sống động.
Nhưng tất thảy thua xa một sở thích của tôi và có lẽ là giống rất rất nhiều người ở cái thành phố này đó là tiếng còi. Vui cũng còi, buồn cũng còi, đường thông hè thoáng cũng còi. Nếu thiếu tiếng còi chắc tôi sẽ suy sụp mất vì một phần cuộc sống của tôi gắn với còi. Trước đây khi những ngày đầu bỏ núi về phố tôi bị ám ảnh bởi tiếng còi nhưng dần dà thành quen rồi đâm nghiện. Sáng ra khỏi cổng gặp ngay còi của của ông hàng xóm bóp liên thanh nhằm giành lấy đường đi, lão cười hềnh hệch rồi phóng vút đi cùng là khói xanh đen phát ra từ chiếc Honda đời "ơ kìa".
Rồi ra khỏi cổng làng là bao tiếng còi của các mẹ, các chị đi chợ. Tới ngã tư đèn vẫn đang xanh tận 3 giây nhưng anh taxi vẫn bấm còi giục tôi đi như nhắc tôi quên không nhìn đèn. Chưa hết, tới gần cây xăng là chàng lái xe tải bóp còi inh ỏi tạt đầu vào đổ xăng không quên gửi tới tôi ánh mắt hình viên đạn. Còn nữa nhé, những chiếc xe khách hay xe tải "hồ vồ" trang bị loại còi hơi công suất khủng thi thoảng lại dí sát đuôi tôi và nhả ra một tràng dài khiến "tài già" bỗng giật đùng ngã ngữa may mà còn đủ chấn tĩnh để định thần lại nếu không biết đâu tôi lại nằm gầm chiếc xe sáng hôm ấy. Còn nữa nhé, thi thoảng mấy xe biển trắng chả hiểu sao lại phát ra những tiếng còi ưu tiên làm những người chấp hành giao thông chuẩn như tôi vã mồ hôi hột tấp vào lề đường nhưỡng xe đi làm nhiệm vụ.
Ấn tượng nhất có lẽ là những chiếc xe đạp điện vận hành êm như nhung, lướt đi như một cơn gió cùng tiếng còi "điệu, đỏm" thi thoảng phát ra những tiếng kêu mà người tham gia giao thông bất ngờ vì không biết từ đâu xuất hiện. "Đặc sản" của thành phố tôi sống là thế đấy. Xa là "nhớ" các bạn ạ./.