Tiếng hát ru văng vẳng lúc nửa đêm khiến tôi lạnh gáy, nhưng khi nhận ra chị dâu thì bỗng trào lên cảm giác xót xa
Đêm hôm ấy, tôi phải kiểm tra bản vẽ kỹ thuật nên uống cốc cà phê cho tỉnh táo. Nhưng ngờ đâu, chính vì thế mà tôi lại thấy chị dâu ra ban công cất tiếng hát ru nghe rất não nề.
Tôi ra trường được hơn 1 năm, xin được công việc ổn định, lương cao, thế nhưng lại thường xuyên phải đi công tác xa. Mỗi lần tôi về nhà, mẹ tôi vuốt gương mặt cháy nắng của tôi rồi than: "Huy ơi, sao con không nhìn anh mà học tập. Việc nhẹ không muốn lại đi đâm đầu vào chỗ khó. Nhanh nhanh về lấy vợ cho mẹ nhờ!"
Mỗi lần như thế, tôi chỉ cười hềnh hệch rồi ôm mẹ, nịnh: "Mẹ có anh cả, có chị dâu rồi đấy thôi. Mẹ phải để cho con bay nhảy chút chứ!"
Mẹ tôi lắc đầu ngao ngán vì không thể nói được thằng con trai cứng đầu, ương bướng như tôi. Thú thật, nhiều lúc nằm 1 mình trong phòng ở nơi phương xa, tôi cũng nghĩ về những điều mẹ nói và chạnh lòng đấy chứ. Đặc biệt, tôi cứ nhìn anh trai và chị dâu cũng muốn cưới ngay 1 cô vợ cho có người yêu thương, chăm sóc.
Anh trai tôi làm phó giám đốc cho một công ty nước ngoài ở khu công nghiệp gần nhà, mức lương rất cao. Còn chị dâu tôi thì làm điều dưỡng trong bệnh viện, thu nhập cũng không hề thấp. Dù chị thi thoảng phải trực đêm nhưng vẫn có khá nhiều thời gian rảnh. Hơn nữa, cái nghề của chị là đi chăm sóc mọi người nên chị chăm sóc chồng, gia đình chồng đâu ra đấy. Lần nào về, tôi cũng đòi chị làm cho mấy món đặc sản quê nhà ăn không biết chán. Mẹ tôi còn hờn dỗi: "Cơm mẹ hơn 2 chục năm trời thì không thấy nó thèm, chị dâu nấu cho được mấy bữa mà lại nhớ nhung không thôi."
Nói chung, anh chị đúng là hình mẫu gia đình mà tôi luôn ngưỡng mộ. Mẹ tôi cũng lấy đó mà so sánh. Tuy nhiên, chỉ những lúc cô đơn nơi xứ người tôi "yếu lòng" nên muốn yên bề gia thất vậy thôi, còn tôi khá hài lòng với hiện tại.
Cách đây khoảng nửa tháng, mẹ tôi gọi điện, khóc mếu bảo:"Huy, chị dâu con bị sinh non, đứa bé qua đời rồi!"
Tôi điếng người. Nhớ 7 tháng trước, chị gọi điện cho tôi hào hứng thông báo có thai. Sau đó, chị mở video cho cả nhà cùng nhìn tôi, gương mặt mọi người đều rạng ngời hạnh phúc. Tôi mừng lắm, hứa sẽ làm riêng một cuốn sổ tiết kiệm cho đứa cháu đầu lòng.
Trong 7 tháng ấy, tôi về nhà được 2 lần. Nhìn chị dâu có phần xanh xao nhưng lại rất vui vẻ. Tôi mừng cho họ, vì anh chị ấy lấy nhau hơn 1 năm rồi, cố mãi giờ mới có kết quả!
Lần gần nhất tôi về, chị dâu bầu hơn 6 tháng, bụng khá to, đi lại cũng nặng nề nhưng vẫn đòi vào bếp làm đồ ăn cho tôi. Đã thế, chị còn tự tay mua cá về lọc, mua thịt lợn về xay làm ruốc cho em chồng mang đi công tác xa. Thử hỏi, có ai không quý chị dâu như thế cho được?
Và tôi cứ nghĩ sẽ sớm được chào đón cháu... Vậy mà mới hơn 7 tháng, chị lại bị sinh non. Tôi rớt nước mắt hỏi thì mẹ tôi chỉ khóc, bảo: "Sức khỏe con bé yếu quá nên không giữ được."
Tôi đòi về thăm chị nhưng mẹ không cho. Mẹ bảo giờ chị ấy đang đau khổ, tâm trí rối loạn và không muốn nói chuyện với ai. Tôi vài lần nhắn tin, gọi điện thoại nhưng chị dâu không nghe. Gọi cho anh trai thì anh chỉ lảng đi chứ không chia sẻ nhiều. Tôi linh cảm có chuyện gì đó không lành!
Lại đúng dịp ấy, công ty tôi cần 1 số hồ sơ bổ sung từ trụ sở chính ngoài Hà Nội, tôi xung phong xin về. Lao vào nhà, tôi thấy một không khí tĩnh lặng hơi đáng sợ. Không thấy anh cả đâu, bố mẹ thì đang tưới cây ngoài vườn.
Tôi lên phòng gặp chị dâu nhưng chị như người mất hồn. Chị chỉ cười với tôi, nói đúng 1 câu: "Chú về rồi đấy à? Chị không nấu cơm cho chú được rồi!"
Tôi thương chị quá, nhìn chị gầy gò và xanh xao, 2 hốc mắt thâm quầng, tóc tai xơ xác. Và 1 điều tôi thấy rất lạ là không thấy anh trai mình đâu. Tôi gọi điện thì anh nói đi công tác, hỏi bố mẹ thì họ cũng ậm ừ, lảng tránh.
Đêm hôm ấy, tôi cần kiểm tra lại bản vẽ kỹ thuật nên uống 1 cốc cà phê đen cho tỉnh táo. Cuối cùng tôi thao thức không ngủ được. Tôi quyết định ra ngoài sân hóng gió, đúng lúc đó thì đứng tim khi thấy bóng trắng đang đứng ở ngoài. Rồi một giọng hát ru yếu ớt mà não nề vang lên.
Cũng may tôi là người thường xuyên đi sớm về hôm chứ nếu không đã bị cảnh này dọa chết rồi. Tôi bật đèn pin điện thoại lên nhận ngay ra chị dâu. Tôi chạy tới, thì chị mới khóc nấc lên: "Anh ta có con riêng rồi nên không cần đứa con gái ấy nữa. Tại sao, nhưng nó cũng là máu mủ của anh ta cơ mà? Tại sao lại đối xử với con gái của tôi như vậy?"
Nghe tới đây tôi chợt hiểu ra tất cả. Anh trai tôi đã lén lút có con riêng ở ngoài. Tôi gõ cửa phòng bắt bố mẹ kể cho bằng được. Hóa ra lời chị dâu nói là đúng, chị vô tình phát hiện ra và 2 người xô xát. Do lỡ tay, anh cả đã khiến chị dâu bị ngã cầu thang mới sinh non.
Tôi thương chị dâu quá nhưng không biết phải làm thế nào! Càng thương chị, tôi càng giận anh trai và bố mẹ hơn. Tại sao họ lại bao che cho hành động của anh ấy. Hiện giờ, tôi chỉ muốn lao đi tìm kẻ mình gọi là anh và luôn ngưỡng mộ kia để làm cho ra lẽ mà thôi.