Tòa chấp nhận 1 phần kháng nghị nhưng vẫn giữ nguyên hình phạt
VKS đề nghị tăng án nhưng tòa cho rằng bị hại cũng có lỗi, bị cáo phạm tội chưa đạt, ăn năn hối cải... nên giữ nguyên mức án sơ thẩm.
Sáng 25-10, TAND Cấp cao tại TP.HCM mở phiên tòa phúc thẩm vụ giết người đối với bị cáo Phùng Văn Cu Em (31 tuổi, ngụ thị trấn Tân Quới, huyện Bình Tân, Vĩnh Long).
Trước đó, hồi tháng 4, TAND tỉnh Vĩnh Long xử sơ thẩm và tuyên phạt bị cáo Em chín năm tù theo khoản 2 Điều 123 BLHS.
Sau phiên sơ thẩm, Viện trưởng VKSND tỉnh Vĩnh Long có kháng nghị cho rằng mức án nêu trên là nhẹ và cần phải xét xử bị cáo Em theo điểm n khoản 1 Điều 123 BLHS vì hành vi phạm tội có tính chất côn đồ.
Hồ sơ thể hiện, khoảng 4 giờ ngày 2-11-2022, bị cáo Em mua phổi heo đến nhà anh L để làm mồi nhậu cùng một số người khác.
Đến khoảng 7 giờ cùng ngày, anh Lâm Văn Sĩ chở một người bạn đến nhà anh L nhậu chung. Sĩ không nhậu mà nằm trên võng.
Trong lúc uống rượu, Em cho rằng bạn của anh Sĩ nói xàm nên đuổi về. Sĩ hỏi Em “nhà của mày hay gì mà đuổi bạn tao?” nên hai người này xảy ra cự cãi . Sau đó, Sĩ cầm ghế nhựa ném Em nhưng không trúng rồi lấy chén (bằng sành) ném trúng vào ngực Em.
Em ra sau nhà anh L lấy con dao thì anh Sĩ bỏ về. Em rượt theo, dùng dao chém vào vùng đầu anh Sĩ. Anh Sĩ giơ tay lên đỡ nên bị chém trúng vào cổ tay. Bị cáo tiếp tục dùng dao chém liên tiếp nhiều cái vào vùng đầu, cổ, mặt của anh Sĩ.
Do thấy anh Sĩ chạy sang nhà người khác và cầm viên gạch để đáp trả nên Em rời khỏi hiện trường. Khi mọi người đưa anh Sĩ đi cấp cứu, Em quay lại nhà anh L nhậu tiếp thì bị công an bắt giữ và thu được con dao.
Kết quả giám định cho thấy tổng tỷ lệ tổn thương cơ thể của anh Sĩ do thương tích gây nên là 29%.
Tại tòa, đại diện VKSND Cấp cao tại TP.HCM giữ nguyên quan điểm cho rằng cần tăng hình phạt đối với Em đồng thời phải xử Em theo điểm n khoản 1 Điều 123 BLHS.
Theo VKS, hành vi của Em có tính chất côn đồ hung hãn, xem thường tính mạng người khác, bị hại không chết là ngoài ý muốn của Em.
Ngoài ra, sau khi gây án, Em còn bỏ mặc cho hậu quả xảy ra. Đến nay, bị cáo cũng chưa khắc phục hậu quả cho phía bị hại.
Do đó, đại diện VKS đề nghị HĐXX chấp nhận kháng nghị của Viện trưởng VKSND tỉnh Vĩnh Long, xử phạt bị cáo Em mức án 10-11 năm tù.
Trong khi đó, luật sư chỉ định của bị cáo Em cho rằng trong vụ án này, hành vi phạm tội của Em xuất phát từ lỗi của phía bị hại. Bị cáo cũng không cố ý giết người… nên đề nghị HĐXX không chấp nhận kháng nghị.
Tại tòa, bị cáo Em thừa nhận hành vi phạm tội như bản cáo trạng và án sơ thẩm đã quy kết.
HĐXX cho rằng kháng nghị của VKSND tỉnh Vĩnh Long là có cơ sở. Tuy nhiên, bị hại cũng có lỗi, bị cáo Em phạm tội thuộc trường hợp chưa đạt, có thái độ thành khẩn, ăn năn hối cải…
Cấp phúc thẩm cũng cho rằng mức án mà cấp sơ thẩm đã tuyên là phù hợp, tương ứng với mức độ, tính chất, hành vi phạm tội của bị cáo.
Từ đó, HĐXX quyết định chấp nhận một phần kháng nghị của VKS (về áp dụng khoản 1 Điều 123 BLHS) và cũng chấp nhận một phần quan điểm bào chữa của luật sư, đồng thời giữ nguyên mức án sơ thẩm chín năm tù đối với bị cáo Em.