Trái tim nhỏ nhưng lòng yêu nước lớn
LTS: SEA Games 33 đã khép lại, nhưng những câu chuyện truyền cảm hứng của thể thao Việt Nam vẫn tiếp tục lan tỏa, đọng lại sâu sắc trong lòng người hâm mộ. Đó không chỉ là những khoảnh khắc vinh quang trên bục nhận huy chương, mà còn là hành trình bền bỉ của mồ hôi, nước mắt, của ý chí vượt qua chính mình và trên hết là tình yêu Tổ quốc lặng lẽ mà mãnh liệt.
Từ những trái tim thể thao, khát vọng cống hiến đã được đánh thức, hun đúc và lan tỏa, góp phần khắc họa sinh động hình ảnh con người Việt Nam bản lĩnh, kiên cường, giàu lý tưởng.
Loạt bài “Từ những tấm huy chương đến khát vọng Việt Nam” mong muốn đi sâu vào những câu chuyện ấy, nơi thể thao vượt qua ranh giới của thắng - thua, trở thành một kênh lan tỏa tinh thần yêu nước, khí thế thi đua và khát vọng vươn mình của dân tộc trong giai đoạn phát triển mới.
Không phải ngẫu nhiên mà tại Đại hội Thi đua yêu nước lần thứ XI, những chia sẻ của xạ thủ Trịnh Thu Vinh lại khiến cả hội trường lặng đi rồi vang lên những tràng vỗ tay dài. Giữa không khí trang trọng của một sự kiện tôn vinh những điển hình tiên tiến, câu chuyện của một nữ vận động viên trẻ vang lên giản dị mà lay động. Ở đó, thể thao không hiện diện bằng những con số thành tích khô khan, mà bằng cảm xúc chân thành, bằng lý tưởng sống và khát vọng được cống hiến cho Tổ quốc.

Trái tim nhỏ nhưng tình yêu nước lớn đã giúp Trịnh Thu Vinh gặt hái những chiếc huy chương vàng quý giá
Khi lòng yêu nước hòa cùng nhịp tim thi đấu
“Khi thi đấu tôi luôn nghĩ, tôi có một trái tim nhỏ, nhưng niềm tin và lòng yêu nước thì không hề nhỏ”, Thu Vinh nói. Câu nói mộc mạc ấy, trong khoảnh khắc, đã trở thành một tuyên ngôn đẹp đẽ về tinh thần thi đấu của thể thao Việt Nam hôm nay.
Sinh năm 2000, lớn lên trong một gia đình thuần nông nghèo tại thị trấn Vân Du, huyện Thạch Thành, tỉnh Thanh Hóa, Trịnh Thu Vinh không bước vào thể thao từ những điều kiện thuận lợi. Bố mẹ làm nghề trồng mía thuê, cuộc sống chật vật mưu sinh, từ nhỏ Vinh đã quen với những buổi chăn trâu, làm đồng, phụ giúp gia đình. Chính tuổi thơ lam lũ ấy đã hun đúc cho cô một nền tảng thể lực bền bỉ và ý chí kiên cường.
Ít ai biết rằng, trước khi trở thành xạ thủ số một của bắn súng Việt Nam, Thu Vinh từng là vận động viên điền kinh Công an Nhân dân. Ngã rẽ sang bắn súng ở tuổi 17 (muộn hơn nhiều đồng đội) là một thử thách lớn. Bắn súng không chỉ đòi hỏi kỹ thuật, mà còn là cuộc đấu với chính nhịp tim, với sự ổn định tâm lý và khả năng kiểm soát bản thân đến tuyệt đối.
Với một xạ thủ, chỉ một nhịp tim lệch, cũng có thể khiến viên đạn rời xa tâm vòng 10. Bởi vậy, mỗi buổi tập của xạ thủ ngành Công an không chỉ là nâng súng, mà là học cách lắng nghe cơ thể, hạ thấp nhịp tim, nín thở đúng khoảnh khắc và tạo cho mình một “vỏ bọc” tĩnh lặng giữa không gian ồn ào của trường bắn. Trong túi tập luyện của Thu Vinh luôn có một cuốn sổ tay, nơi cô ghi chép tỉ mỉ cảm giác của từng phát bắn, đây là một thói quen kỷ luật phản ánh sự nghiêm túc đến khắc nghiệt với chính mình.
Sau dấu ấn lịch sử với vị trí thứ tư tại Olympic Paris 2024, Thu Vinh bước vào SEA Games 33 với tâm thế của một vận động viên lớn. Và tại đây, cô đã thực sự “bùng nổ” với bốn huy chương vàng, ba kỷ lục SEA Games, trở thành vận động viên xuất sắc nhất của Đoàn Thể thao Việt Nam. Nhưng phía sau gương mặt điềm tĩnh trên bục vinh quang là hàng triệu lần nâng súng trong đau đớn, là những giờ tập đứng yên với tư thế lệch hàng tiếng đồng hồ, là sự cô độc đến tột cùng của một xạ thủ phải tự đối thoại với chính mình.
Điều làm nên sức mạnh lớn nhất của Thu Vinh, như chính cô khẳng định, không chỉ là kỹ thuật hay thể lực, mà là lòng yêu nước. Được hát Quốc ca, được nhìn lá cờ Tổ quốc tung bay trên đấu trường quốc tế, với cô đó là niềm hạnh phúc lớn lao, là cách thiết thực nhất để thể hiện tình yêu với đất nước. Từ một cô bé làng quê nghèo, Trịnh Thu Vinh đã trở thành biểu tượng cho thế hệ vận động viên Việt Nam mới khiêm nhường, bền bỉ và thi đấu bằng trái tim Việt Nam.

HLV Trương Minh Sang (giữa) và các học trò với thành quả là những chiếc huy chương vàng lấp lánh
Những người không bỏ cuộc
Nếu bắn súng là cuộc “tra tấn” về tâm lý, thì Thể dục dụng cụ lại là thử thách khắc nghiệt về thể chất và bản lĩnh sinh tồn. Dưới bàn tay rèn giũa của Ban huấn luyện đội tuyển trong đó có huấn luyện viên Trương Minh Sang, đội tuyển Thể dục dụng cụ quốc gia đã và đang viết nên những câu chuyện vượt khó đầy cảm hứng.
Ít ai hình dung rằng, người thầy nghiêm khắc ấy từng có một tuổi thơ không nhà cửa. Cả gia đình ông từng sống trên vỉa hè đường Hàm Nghi (TP.HCM), đêm trải chiếu cùng tấm bạt ngủ tạm, có đêm mưa to, gió lớn thổi bay cả tấm bạt, cả nhà ướt sũng ngồi co ro chờ trời sáng. Thể thao đến như một phép màu, mở ra cho Trương Minh Sang con đường đổi đời. Từ một vận động viên thành danh, ông trở thành huấn luyện viên, mang theo triết lý sống được tôi luyện từ gian khó.
SEA Games 33 chứng kiến dấu ấn đậm nét của thầy trò Trương Minh Sang với ba huy chương vàng ở môn thể thao được xem là khắc nghiệt bậc nhất. Đằng sau những động tác bay lượn đẹp mắt là vô vàn “vết sẹo” - những tấm “huy chương” đầu tiên của người theo Thể dục dụng cụ.
Trong phòng tập kín, nóng bức và nồng nặc mùi bột phấn, tiếng rơi bịch trên thảm, tiếng kêu đau đớn sau mỗi lần va đập dụng cụ là những âm thanh quen thuộc. Hàng nghìn lần đu xà mỗi ngày khiến bàn tay vận động viên phồng rộp, vỡ da, chảy máu; băng keo quấn vội rồi lại tiếp tục tập khi da non chưa kịp liền. Chấn thương luôn rình rập, chỉ một cú tiếp đất sai tư thế có thể trả giá bằng chấn thương nặng. Khi ấy, huấn luyện viên không chỉ là người dạy kỹ thuật, mà còn là “bác sĩ tâm lý”, luôn tìm tòi mọi phương pháp huấn luyện mới giúp học trò đứng dậy và vượt qua nỗi sợ hãi.
Kỷ luật sinh hoạt trong đội tuyển cũng khắc nghiệt không kém. Chỉ cần thừa vài trăm gram, trọng tâm cơ thể thay đổi, nguy cơ chấn thương tăng lên. Ép cân, ép dẻo đến tận cùng, điều chỉnh chế độ ép cân - đó là những thử thách mà các vận động viên phải vượt qua. Một động tác diễn ra vài giây trên sàn đấu có thể cần đến hàng chục năm tập luyện, lặp đi lặp lại đến mức trở thành bản năng.
Triết lý “khổ trước, sướng sau” của huấn luyện viên Trương Minh Sang và Ban huấn luyện được áp dụng không ngoại lệ. Từ “ngôi sao” đến tân binh, tất cả đều phải tự quét sàn tập, tự băng bó vết thương, không được phép than vãn. Nhưng phía sau sự nghiêm khắc ấy là sự thấu cảm sâu sắc. Ông hiểu rằng, với nhiều vận động viên, Thể dục dụng cụ không chỉ là đam mê, mà là con đường duy nhất để thay đổi cuộc đời, không ngừng nỗ lực để phụng sự Tổ quốc bằng khả năng của mình.
Những câu chuyện của Trịnh Thu Vinh hay đội tuyển Thể dục dụng cụ không chỉ là thành tích cá nhân hay tập thể, đó là những lát cắt sinh động của tinh thần yêu nước trong thời đại mới, nơi mỗi vận động viên, bằng nỗ lực thầm lặng, đã trở thành một “sứ giả” không chỉ mang về những tấm huy chương lấp lánh mà mang hình ảnh con người Việt Nam bản lĩnh, nhân văn ra thế giới.
SEA Games 33 vì thế không chỉ là sân chơi tranh tài, mà còn là nơi hun đúc khí thế thi đua, nơi khát vọng cống hiến được thắp sáng. Từ những tấm huy chương, thể thao Việt Nam đang góp phần lan tỏa niềm tin, truyền đi thông điệp về một dân tộc không ngừng vươn lên, sẵn sàng bước vào giai đoạn phát triển mới với tinh thần tự tin và khát vọng lớn lao.
Nguồn Văn hóa: http://baovanhoa.vn/the-thao/trai-tim-nho-nhung-long-yeu-nuoc-lon-194009.html












