Từ trang giấy mỏng đến ngọn nguồn thay đổi
Người ta nói, có những điều tưởng chừng mỏng manh như tờ giấy, nhưng lại đủ sức lay động cả một thời đại. 100 năm trước, vào ngày 21 tháng 6 năm 1925, trong gian khó và khát vọng, tờ Báo Thanh niên ra đời dưới bàn tay và khối óc của lãnh tụ Nguyễn Ái Quốc - mở ra con đường cho một nền báo chí mới: Báo chí cách mạng Việt Nam.
Từ trang báo đầu tiên ấy, lịch sử báo chí nước nhà đã được viết nên không chỉ bằng mực in, mà còn bằng máu, bằng mồ hôi, bằng trí tuệ và lòng quả cảm. Những bài viết đầu tiên không chỉ nhằm đưa tin, mà để thắp sáng lòng yêu nước, gieo mầm lý tưởng, hun đúc tinh thần đấu tranh cho độc lập, tự do. Đó không đơn thuần là những dòng chữ, mà là những nhịp đập của con tim đang hướng về Tổ quốc.
Một thế kỷ trôi qua - 100 năm, nghĩa là bao thế hệ nhà báo đã nối tiếp nhau, dấn thân vào cuộc sống, vào dòng chảy đầy biến động của đất nước. Có người đã ngã xuống nơi chiến trường khi tay vẫn còn cầm máy ảnh. Có người gác lại hạnh phúc riêng để rong ruổi khắp các vùng sâu, vùng xa, tìm kiếm sự thật, mang tiếng nói của Nhân dân đến với cộng đồng. Họ chọn nghề báo không vì vinh quang cá nhân, mà vì sứ mệnh thiêng liêng: đồng hành cùng đất nước, vì Nhân dân phục vụ.
Báo chí cách mạng Việt Nam chưa bao giờ đứng ngoài cuộc đời. Khi đất nước kháng chiến, báo chí là lửa; khi đất nước hòa bình, báo chí là ánh sáng. Trong mỗi giai đoạn phát triển, người làm báo là người chạm tay trước nhất vào hiện thực, ghi lại, phản ánh, và cả thúc đẩy sự thay đổi. Tờ báo là tấm gương phản chiếu xã hội, và cũng là chiếc cầu nối giữa Đảng, Nhà nước và Nhân dân.
Nhưng nghề báo chưa bao giờ là dễ dàng. Người làm báo chân chính không chỉ phải giỏi nghiệp vụ, mà còn phải có bản lĩnh, đạo đức và sự tỉnh táo trước những cám dỗ, trước muôn hình vạn trạng của cuộc đời. Họ phải học cách lặng im đúng lúc và lên tiếng đúng nơi. Họ phải học cách giữ mình giữa dòng xoáy của thông tin và cảm xúc. Họ không chạy theo hào nhoáng, mà bước đi lặng lẽ, bền bỉ như những người gieo chữ giữa đời.
100 năm qua, báo chí cách mạng không chỉ đưa tin, mà còn góp phần kiến tạo những giá trị sống. Từ việc phát hiện tiêu cực đến tôn vinh cái đẹp, từ việc bảo vệ công lý đến lan tỏa nhân ái - từng bài viết là từng nhát chạm vào tâm hồn xã hội. Đôi khi chỉ là một bản tin ngắn, nhưng có thể cứu lấy một phận người. Đôi khi chỉ là một phóng sự dài, nhưng góp phần làm thay đổi cả chính sách.
Ngày hôm nay, trong nhịp sống hiện đại, báo chí không còn đơn độc mà song hành cùng mạng xã hội, cùng công nghệ trí tuệ nhân tạo, cùng một thế giới đang chuyển mình từng giờ. Nhưng chính lúc này, vai trò của báo chí chân chính càng cần được khẳng định. Khi tin giả tràn lan, người làm báo là người gìn giữ sự thật. Khi lòng tin bị xói mòn, người làm báo là người xây lại những chiếc cầu nối yêu thương.
100 năm - không phải để nhìn lại với niềm tự hào đơn thuần, mà để nhắc nhớ rằng, hành trình ấy vẫn đang tiếp diễn. Những trang viết hôm nay là tiếp nối của ngọn lửa ngày xưa. Những cây bút trẻ của thời đại số cần tiếp tục thấm nhuần tinh thần phụng sự đất nước, phục vụ Nhân dân, đặt lương tâm và trách nhiệm lên đầu trang viết. Dẫu hình thức thể hiện có thể thay đổi, nhưng ngọn nguồn của báo chí cách mạng - vẫn là con người và vì con người.
Từ một tờ báo nhỏ giữa những ngày đầy biến động, báo chí cách mạng Việt Nam đã vươn mình trở thành một lực lượng tinh nhuệ trên mặt trận tư tưởng, văn hóa. Và hôm nay, sau 100 năm, nó vẫn giữ được điều thiêng liêng nhất: khát vọng đồng hành cùng đất nước, cùng Nhân dân, cùng những điều tốt đẹp nhất.
Trang giấy mỏng, nhưng có thể vẽ nên tương lai. Và nếu gọi tên một hành trình dài nhất, đẹp nhất, thì đó là hành trình giữ gìn và lan tỏa sự thật. Báo chí cách mạng Việt Nam - sau một thế kỷ - vẫn đang viết tiếp câu chuyện của mình, bằng tình yêu, trí tuệ và sự kiên định.
Nguồn Hưng Yên: http://baohungyen.vn/tu-trang-giay-mong-den-ngon-nguon-thay-doi-3181900.html