Ước mơ quay ngược thời gian của người đàn ông thất bại
Ngày hôm nay, khi nhìn vào tòa nhà cổ kính từng là mái ấm của mình, tôi mới nhận ra, những hành động hoang phí đó mới 'xa hoa' biết bao.
Tháng ba
Đáng nhẽ tôi nên ở một nơi khác, tránh xa nơi đã đảo lộn toàn bộ cuộc đời tôi. Vào một ngày mưa tầm tã của tháng Ba năm ngoái, tôi chỉ có một mong muốn, đó là quay ngược thời gian.
Bạn đã bao giờ muốn được trở về trong sự bao bọc của ngôi nhà thời thơ ấu khi cuộc sống quá khó khăn chưa? Tôi là con trai duy nhất trong nhà, nhận được mọi sự yêu chiều của bố mẹ, dù chẳng mấy khi họ dành thời gian ở nhà. Giờ tôi chỉ muốn tìm lại cảm giác được về nơi yêu dấu tôi từng có trong vũ trụ này. Tự lúc nào, tôi đã thấy mình đứng trên Phố 78 khu phía Đông, nhìn chằm chằm vào căn nhà đá nâu bốn tầng. Đó là nơi tôi đã lớn lên.
Tôi bỗng nhớ lại hình ảnh ngày xưa, có một chiếc cần cẩu đang nâng cây đại dương cầm Steinway vào phòng khách tầng hai. Mẹ tôi là người quyết định cho tôi học dương cầm. Lúc đó, bố tôi đã cực kỳ hưởng ứng ý tưởng này. Chỉ có thứ tốt nhất mới xứng với đứa con trai duy nhất của ông. Và vì vậy, ông ấy đã vội vã ra ngoài mua loại đàn lớn nhất, đắt nhất. Sau khi mua chiếc đàn Steinway khổng lồ, một vấn đề nan giải xuất hiện. Làm thế nào để đưa cây đàn tuyệt vời này vào nhà của chúng tôi, một ngôi nhà đã hàng trăm năm tuổi với những bậc thang hẹp và dốc.
Nhưng rồi, mọi thứ dần êm xuôi. Bố tôi nảy ra một ý tưởng. Ông thuê một cần cẩu, sau đó thuê người nâng nó lên tầng hai, ở đó họ sẽ mở các cửa sổ kiểu Pháp và xoay ngang cây dương cầm. Bằng cách đó, chiếc đàn đã yên vị trong căn phòng tầng hai. Bố tôi rất tự hào về thành quả của mình, mẹ tôi cũng rất vui mừng. Tất nhiên, tôi cực kỳ hạnh phúc. Bởi, tôi, chính là lý do cho sự kiện bất thường này.
Ngày hôm nay, khi nhìn vào tòa nhà cổ kính đã từng là mái ấm của mình, tôi mới nhận ra, những hành động hoang phí đó mới “xa hoa” biết bao. Còn giờ thì sao, tôi đã tuột dốc đến đâu so với quãng thời gian hạnh phúc đó. Đã là một chặng đường rất dài kể từ thời thơ ấu của tôi, từ chỗ tiền chưa bao giờ là vấn đề, tôi bây giờ gần như đã cháy túi.
Quay lưng lại với những tiện nghi của quá khứ, tôi tìm kiếm chút thoải mái trong một ly Latte. Bữa chiêu đãi cuối cùng của tôi. Đó là cửa hàng Starbucks tại một góc Phố 78 Lexington, tôi nhớ, từ thuở mình còn bé, từng có một cửa hàng bánh ngọt ở nơi đó.
Bàng hoàng, chán nản, tôi chẳng còn tâm trạng để để tâm đến những thứ khác, kể cả chiếc bảng hiệu trước cửa với dòng chữ: “Sự kiện Tuyển dụng”. Cũng phải thôi, nó đâu phải loại bảng hiệu tôi cần để ý từ trước đến nay.
Mãi đến sau này, tôi mới biết, mỗi tuần, Starbucks sẽ tổ chức sự kiện tuyển dụng tại các cửa hàng khác nhau ở New York. Quản lý từ mỗi cửa hàng trong khu vực sẽ đến để phỏng vấn những Cộng sự1 tương lai. Bây giờ nhìn lại, tôi mới nhận ra những vận may từng biến mất khỏi cuộc đời tôi, nó đã quay trở lại, vào ngay khoảnh khắc tôi chọn bước vào cửa hàng ở góc Phố 78.
Chìm trong cái kén tự thương hại cùng nỗi nhớ về gia đình lẫn vận may đã mất, tôi gọi món Latte của mình rồi đi đến một cái bàn nhỏ. Tôi lẳng lặng ngồi xuống. Không cần để ý bất kỳ ai xung quanh, tôi chìm đắm vào không gian riêng của mình. Tôi đã cố, cố rất nhiều để hiểu rõ về một cuộc sống đã hoàn toàn rời xa tôi.