Vừa bệnh dậy, tôi mở cửa ra khỏi phòng ngủ mà chết đứng khi thấy khung cảnh tan hoang như chiến trường
Lấy chồng là một canh bạc, may rủi hên xui. Nhưng tôi chẳng biết mình đang may hay xui nữa các chị em ạ. Chồng các chị thế nào? Tôi xin kể về chồng tôi trước nhé.
Anh là nhân viên văn phòng, nhàn nhã, sung sướng theo đúng nghĩa đen các từ ngữ đó. Đi làm đúng 7 giờ, xách cặp về nhà đúng 5 giờ chiều. Rồi tắm rửa, đi nhậu nhẹt, cà phê với bạn bè tới tầm 9 giờ về. Hết ngày. Đấy, còn tất cả mọi việc trong nhà, từ con cái, dọn dẹp, ăn uống đều do một tay tôi gánh vác.
Nhiều khi nghĩ mình đi làm về tất tả chạy đi đón con, tạt qua chợ mua thức ăn rồi về lại hì hục nấu nướng, cho con ăn, tắm cho con. Trong khi chồng cứ nhởn nhơ, tôi ức chế lắm. Nhưng nghĩ mình phận đàn bà, chồng không gái gú, không chơi bời phá phách, không đánh vợ mắng con cũng là tốt lắm rồi nên thôi, tôi ráng nhịn. Mà đàn ông, hình như thấy mình càng nhịn thì càng làm tới thì phải.
Mấy hôm trước, tôi đổ bệnh. Trước giờ tôi là người có sức khỏe rất tốt, còn được con gái ví là "siêu nhân" vì chưa bao giờ thấy mẹ hắt hơi sổ mũi lần nào. Thế mà lần này nằm liệt giường cả hai ngày. Hai ngày ấy, chồng tôi phải làm những việc mà trước đây anh chưa từng làm. Thế nên anh cũng gào thét, la hét, cũng oán thán dữ lắm.
Hôm đầu tiên, anh còn làm ra vẻ đảm đang, tự tay nấu cháo cho vợ. Nhưng nhìn bát cháo, tôi ngậm cười cố nuốt mà không sao nuốt nổi. Cháo mà cứ như cơm nhão các chị ạ. Đã vậy anh còn chẳng nêm nếm gì, cứ bê nguyên bát cháo trắng cùng bát nước mắm ớt vào cho vợ. Sau lần đó, tôi bảo chồng đi mua cháo dinh dưỡng em bé cho lành.
Sau hai ngày nằm liệt giường trong phòng, sáng nay, cảm thấy cơ thể hơi khỏe rồi, tôi mới ra khỏi phòng. Ôi thôi, vừa mở cửa phòng, tôi đã đứng chết lặng trước cảnh tượng trước mắt. Đây còn là cái nhà sao? Khung cảnh tan hoang như vừa có bão quét qua.
Đồ chơi của con lẫn lộn với quần áo. Mà ngay cả quần áo cũng chẳng phân biệt được cái nào là sạch, cái nào bẩn. Cháo thì vương vãi khắp nơi rồi bị con dây ra khắp nhà. Trên bàn ăn, mì tôm vẫn còn trong bát, đũa bẩn đặt ngay bên cạnh. Xuống phòng bếp, tan hoang nào lọ nào chai, nào chén nào bát. Bồn rửa bát ngập ứ chén cả hai ngày không rửa. Nhà vệ sinh cũng bốc mùi theo.
Trời ạ, tôi nhìn cảnh ấy mà chỉ muốn gục ngã tại chỗ. Đối với một người ưa sạch sẽ, gọn gàng như tôi mà nói thì khung cảnh này chẳng khác nào đấm thẳng vào mặt tôi một cái. Tôi vừa nai lưng dọn dẹp vừa cố kiềm nước mắt vì quá uất ức. Đấy, bệnh mà như thế này thì tôi chẳng dám bệnh thêm lần nữa.
Nhiều khi tôi nghĩ lại thấy chán chồng khủng khiếp. Nhưng tôi nghĩ, chồng lười, bẩn mà tiền bạc đưa hết cho vợ, chẳng có thói xấu gì quá đáng nên tôi cũng chẳng biết mình hên hay xui nữa các chị ạ. Có cách nào để anh biết phụ vợ, biết chăm con hơn không nhỉ? Mong mọi người hiến kế giúp tôi với.