Vừa lên tiếng trách chị dâu để mình đứng đợi dưới mưa suốt nửa tiếng đồng hồ, tôi đã phải giật thót vì không ngờ anh trai phản ứng mạnh đến vậy
Tôi không hề nghĩ rằng anh lại phản ứng mạnh mẽ như thế.
Tôi là giáo viên cấp 2, lương không cao nhưng cũng đủ sống qua ngày. Năm nay cháu gái tôi học lớp 6, lại yếu Toán nên anh chị nhờ tôi tới nhà dạy kèm giúp. Vốn dĩ tôi và chị dâu có mối quan hệ không thoải mái vì tính chị dâu tôi rất khó chịu, tính toán từng đồng một. Vì thế, tôi không muốn mà bảo anh cứ để cháu học thêm tại trường cùng các bạn. Anh tôi lại không đồng ý vì cho rằng học thêm trên trường đông đúc, sợ con anh không tiếp thu được.
Mẹ tôi thương cháu nên cũng nói vào, khuyên tôi nên đến nhà anh dạy học cho cháu, dù gì mình cũng là cô ruột. Dưới sức ép của mẹ và anh, bất đắc dĩ, tôi phải đồng ý.
Nhưng cũng từ khi đến nhà anh dạy cháu học, tôi cảm thấy tình cảm càng lúc càng rạn nứt. Tôi đã tuyên bố sẽ không lấy tiền học của cháu, anh tôi đồng ý nhưng chị dâu thì không. Chị ấy bảo tôi đừng tỏ vẻ thanh cao, "thèm tiền" mà còn làm ra vẻ. Và chị đem 500 nghìn ra đặt lên bàn chẳng khác gì bố thí. Đấy, chị dâu tôi đấy. Tôi vừa buồn vừa bực nên cho lại cháu số tiền đó. Ngờ đâu ngay hôm sau đã thấy cháu đem trả vì bị mẹ đánh.
Trước đây, vợ chồng anh tôi sống chung với bố mẹ tôi. Nhưng cũng vì tính khí chị dâu quá khó ưa nên mẹ tôi chịu không nổi, phải để họ ra ở riêng. Ra ở riêng suốt 13 năm nay mà số lần chị dâu về nhà thăm bố mẹ chồng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Vậy mà anh tôi cũng không dạy được vợ. Giờ chị ấy lại coi khinh tôi ra mặt, hỏi sao không giận cho được.
Hôm qua, tôi đến nhà anh chị sớm hơn 30 phút. Tôi đứng bên ngoài cổng, bấm chuông inh ỏi nhưng nhà anh vẫn không ai ra mở cửa. Thế là tôi phải đứng dưới gốc cây đợi suốt nửa tiếng trong khi trời mưa tầm tã. Đúng 2h30 chiều, chị dâu mới ra mở cửa, còn gắt gỏng bảo tôi làm gì mà bấm chuông khiếp thế, chẳng cho ai ngủ. Bực quá, tôi trách chị sao nghe chuông mà không mở cửa cho tôi?
Ngay lúc đó, anh tôi đi từ trên lầu xuống, bực bội mắng tôi: "Lần sau đến sớm thì đứng yên ngoài ấy, cấm bấm chuông, để người khác ngủ nữa chứ. Chị dâu em mới cấn bầu. Khó khăn mới có bầu lại nên em phải thông cảm cho chị dâu chứ". Trời ạ, bao nhiêu kìm nén từ trước đến giờ của tôi vỡ nát hết. Tôi bỏ về hẳn luôn ngay lúc đó. Đi trên đường, tôi không ngờ anh trai lại đối xử với chính em ruột mình như thế. Nước mắt tôi cứ chảy ra mãi vì uất ức và giận hờn.
Thế mà tôi còn chưa kịp về đến nhà thì anh trai đã gọi điện cho mẹ, bảo tôi tự ý bỏ về, anh ấy mới nói vài câu mà đã giận dỗi, em gái kiểu đó thì đừng gọi anh là anh trai nữa. Tôi nghe mẹ kể lại mà cười ra nước mắt. Mọi người ơi, trong chuyện này, liệu tôi sai hay vợ chồng anh chị sai? Là em ruột anh sao anh lại đối xử còn thua người dưng như thế chứ?