Ánh đèn nuôi những ước mơ
Màn đêm buông xuống, những dãy nhà ở của cán bộ, nhân viên Đồn Biên phòng Na Ngoi (Bộ đội Biên phòng tỉnh Nghệ An) chìm vào bóng tối tĩnh mịch nơi vùng biên Kỳ Sơn. Cuối dãy nhà, một căn phòng vẫn sáng ánh điện, ở nơi ấy có người chiến sĩ biên phòng đang miệt mài dạy học cho hai con nuôi của Đồn là em Vừ Bá Lầu, học sinh Lớp 6C và em Vi Dương Cầm, học sinh Lớp 8D, Trường Phổ thông dân tộc bán trú THCS Na Ngoi (xã Na Ngoi, huyện Kỳ Sơn). Cán bộ, nhân viên ở Đồn gọi đó là ánh đèn nuôi những ước mơ.
Cái lạnh vùng biên Kỳ Sơn về đêm thật đáng sợ. Chỉ hé cửa một chút là giá buốt tạt vào da mặt như kim châm. Tôi bước vội về căn phòng có ánh đèn và dõi theo tiếng chỉ dạy nhỏ nhẹ, ân cần của Thiếu tá QNCN Phạm Xuân Minh, nhân viên Đội Vận động quần chúng, người được chỉ huy Đồn phân công là bố nuôi, trực tiếp chăm sóc, hỗ trợ, dạy bảo hai con nuôi Vừ Bá Lầu và Vi Dương Cầm.
Ngồi tâm sự, đồng chí Minh cho biết: Hoàn cảnh hai con thật đáng thương. Vừ Bá Lầu nhà ở bản Phù Khả 1 (xã Na Ngoi), cách trung tâm xã 6km. Bố mất sớm, một mình mẹ Lầu nuôi 4 người con, chuyện lo đủ ăn đã là một “kỳ tích”, nên Đồn quyết định nhận nuôi dưỡng Lầu tại đơn vị, vừa giảm bớt gánh nặng cho gia đình, vừa để em có điều kiện học tập, sinh hoạt tốt hơn. Còn Vi Dương Cầm ở bản Tặng Phăn (xã Na Ngoi), nhà có 5 chị em nhưng bố mẹ lại bệnh tật, ốm đau quanh năm. Đồn quyết định nhận nuôi em để giảm bớt một phần khó khăn cho gia đình.
Hai con dễ gần, dễ bắt chuyện. Có lẽ, các con đã quen với những vị khách đến đơn vị. Các con chia sẻ rằng, từ ngày về đây được các chú, các anh, đặc biệt là bố nuôi chăm sóc, chỉ bảo, điều kiện ăn ở, sinh hoạt rất tốt. Các con không còn sợ rét, sợ đói như trước đây nữa.
Vi Dương Cầm tâm sự: "Vừa rồi, nếu không có bố nuôi đưa đi chữa bệnh thì con không còn được ngồi học ở đây nữa!".
Tôi hỏi anh Minh: "Con bị bệnh ra sao?".
Anh Minh kể lại: “Giữa năm 2024, con đột nhiên sụt cân trong thời gian ngắn. Người gầy xọp đi. Đơn vị đưa con ra bệnh xá của Đoàn Kinh tế-Quốc phòng 4 khám, bác sĩ truyền nước, kê đơn về uống thuốc nhưng bệnh tình không thuyên giảm. Sức khỏe con ngày một yếu, gia đình lên Đồn xin về làm lễ nhưng chỉ huy Đồn quyết định giao cho tôi đưa con xuống Bệnh viện Sản nhi Nghệ An để khám, tìm bệnh và hướng điều trị. Rất may, sau khi xuống viện, có đầy đủ các kết quả xét nghiệm và chẩn đoán, bác sĩ đã tìm ra bệnh và có thuốc điều trị hợp lý. Nay sức khỏe con đã hồi phục trở lại”.
"Sau này, lớn lên các con ước mơ gì?"-tôi hỏi. Lầu bảo: "Con cố gắng học tốt để vào đại học". Còn Cầm nói: "Con sẽ phấn đấu để trở thành người chiến sĩ biên phòng, tiếp tục giúp đỡ đồng bào như bố nuôi và các chú ở Đồn".
Những ước mơ thật trong trẻo và đẹp đẽ! Đẹp như tình quân dân, như ánh đèn đêm đông nơi miền biên ải này. Từ ánh đèn ấy, căn phòng nhỏ ấy, rồi đây các con sẽ lớn khôn, sẽ trở thành những công dân có ích, tiếp tục dựng xây quê hương thêm giàu mạnh.
Nguồn QĐND: https://www.qdnd.vn/phong-su-dieu-tra/phong-su/anh-den-nuoi-nhung-uoc-mo-814281