Bên mẹ ngày đông

Tạp văn của Trần Bích Liễu

Cơn gió bấc se lạnh ùa về. Đêm vắng lặng, nghe tiếng gió rít từng cơn, tôi xốn xang nhớ lại những ngày đông bên mẹ thuở nào.

Những mùa đông trong dĩ vãng xa mờ, cũng cái lạnh này, cũng cơn gió đó, thời tiết hanh khô thoáng chút nắng nhạt nhòa. Chớm đông, gió chưa lạnh đến run rẩy nhưng cũng khiến người ta khẽ rùng mình, hai tay xoa vào nhau để tìm hơi ấm. Từ mái lá đơn sơ, tôi đưa mắt nhìn sang bãi cỏ lau mờ mịt phía bên sông, những bông lau xám trắng lao xao như lá cờ phất phơ trong gió. Mùa đông, cây bàng trước sân chơ vơ những chiếc lá đỏ, chỉ đợi cơn gió thoáng qua là buông mình rớt xuống: thanh thản, an yên. Lũ chim bay tránh rét tự bao giờ, sáng ra mở mắt khoảng sân trước nhà đã vắng bóng nắng ban mai và nín bặt những tiếng lích chích thân quen. Mùa đông yên ả quá đôi khi khiến con người nảy sinh tâm lí chán chường, chút gì đó như buồn bã, chút lười biếng và một chút đơn côi. Duy chỉ có ký ức về những mùa đông bên mẹ là bất chợt trỗi dậy tràn trề như sưởi ấm cho lòng tôi trong những ngày giá rét.

 Ảnh tư liệu

Ảnh tư liệu

Vẫn thân hình nhỏ bé mà nhanh nhẹn, mẹ như tất bật hơn mỗi độ đông về. Kể sao cho hết những công việc hằng ngày của mẹ, từ mảnh ruộng, khu vườn, gà vịt tới nhà cửa, con cái,...Tôi có cảm giác mẹ như một bà tiên có chiếc đũa thần, việc gì qua tay mẹ đều trở nên dễ dàng và ngăn nắp. Mẹ đem lại hơi ấm trong những ngày đông, mẹ đem lại nguồn năng lượng tích cực trong những ngày lười biếng. Và hơn hết, mẹ đem lại những yêu thương, những niềm hạnh phúc vỗ về cả cuộc đời tôi.

Trời mới se lạnh thôi, mẹ đã tất bật chuẩn bị chỗ ngủ cho lũ gà, những tấm lá chuối khô để lót chiếc ổ xinh xinh, mẹ chèn lại những khe hở, những chỗ gió lùa, mẹ chăm chút đàn gà để có tiền sắm sửa khi tết đến. Rồi mẹ giặt giũ chăn màn, tranh thủ để phơi cho kịp nắng. Đêm đông lạnh, trên vách văng vẳng tiếng con thạch sùng. Khi tôi đã chui vào chiếc chăn ấm, bóng mẹ đổ dài trên vách lá, bên ngọn đèn dầu, cần mẫn vá may để tôi có thêm chiếc áo lành mặc giữ ấm. Những ngày đông bên mẹ thuở xưa, dẫu nhà chẳng khá giả gì nhưng bữa cơm nào cũng ấm áp và trọn vẹn. Riêng tôi, dư vị bữa cơm gia đình luôn là thứ tôi khao khát nhất, dẫu cho có đi đến đâu và có nếm qua bao nhiêu món ngon vật lạ. Có những buổi tối rảnh việc, cả gia đình lại quây quần bên bếp lửa, mẹ vừa nướng khoai vừa kể chuyện ngày xưa, còn tôi lại nghịch ngợm hơ đôi bàn tay bé nhỏ cho ấm lên rồi áp vào đôi má. Đêm đông dẫu thật dài mà ấm áp làm sao.

Tôi trưởng thành, đi học, đi làm và xa mẹ đã lâu. Mỗi độ trở trời lại thấy lòng sắt se bao nỗi nhớ: Nhớ quê, nhớ mẹ, nhớ bữa cơm, nhớ bếp lửa thuở nào. Dáng quê hương vẫn vậy, vẫn bình dị, bao dung đón bước tôi về nhưng mái tóc mẹ tôi đã bạc màu theo năm tháng, gió lạnh tràn sang là những cơn đau khớp lại tái phát. Mắt mẹ cũng chẳng còn tỏ tường để vá lại cho tôi tấm áo ngày đông. Duy chỉ có tình yêu thương của mẹ dành cho tôi là vẫn trọn vẹn, ấm áp như ngày nào. Đông lại về, cho tôi gửi chút tình yêu và nỗi nhớ da diết về chốn quê nghèo, gửi cả những khát khao về bên mẹ để những ngày đông mãi không còn lạnh lẽo.

1,043

Nguồn Đắk Nông: http://baodaknong.org.vn/van-hoc-nghe-thuat/ben-me-ngay-dong-89856.html