Buông tay người đàn bà... 'quái đản'
Ly hôn đi! Lời đề nghị dứt khoát cô vừa thốt ra làm anh đau điếng. Theo lẽ thường, người nói ra câu ấy phải là anh, không phải cô nhưng anh đã không nói...
Là anh nghĩ đến những ngày hạnh phúc, là anh thấy cuộc hôn nhân này có thể bước qua được cửa tử... nếu như anh rộng lượng bỏ qua.
Anh 38 tuổi, đôi mắt ủ rũ sau lớp kính cận dày cộm, chiếc áo sơ mi nhăn nhúm như chính tâm trạng anh lúc này. Cô 35 tuổi, mái tóc quăn từng lọn được nhuộm vàng, chiếc váy ôm sát người chỉn chu. Căn phòng xét xử vốn không quá rộng, nguyên đ ơn- bị đơn ngồi cạnh nhau nhưng chẳng nhìn nhau lấy một lần. Thực ra giữa họ ngay lúc ấy chẳng khác gì tồn tại một bức tường ngăn cách khiến không gian vô cùng ngột ngạt.
Phiên tòa nhanh chóng kết thúc bởi không có cãi vã, giằng co. Trước đến nay anh vẫn luôn là người níu, ngược lại cô là người cương quyết buông. Anh chấp nhận chịu thua, bởi anh biết một khi người đàn bà ấy đã sai còn không biết quay đầu thì sự níu kéo càng khiến bản thân thêm những thương tổn. Chỉ có điều thực lòng với anh mà nói, anh đau, rất đau. Anh đau vì anh yêu cô, yêu cái gia đình bé nhỏ ấy rất nhiều. Anh có thể làm việc quên cả bản thân chỉ với mong muốn cô và tương lai sau này có con, vợ con anh có một cuộc sống đủ đầy. Anh chắt bóp để cất một ngôi nhà, có cái gọi là tổ ấm riêng, anh tiết kiệm mua cho cô chiếc ô tô để cô đi lại khỏi nắng mưa, bao nhiêu tiền kiếm được anh đều đưa cô cất giữ... Với anh đó là sự hy sinh xứng đáng cho những gì anh trân quý.
Vậy nhưng cô thì sao? Cô đã “say nắng” gã đồng nghiệp. Cô bắt đầu thay đổi, chăm chút sắc vóc mà anh lại đơn giản nghĩ, phụ nữ làm đẹp là chuyện thường, anh không ý kiến. Chỉ có điều anh lờ mờ nhận ra có những thay đổi khi cô thường xuyên than mệt để tránh xa anh khi anh muốn gần. Chiếc điện thoại thường ngày cô để ở bàn, ở giường thì nay theo cô rất chặt. Anh có hỏi thì cô giải thích “sợ sếp gọi có việc, sợ có tour đặt không biết nhỡ lại uổng phí...”, anh không hỏi thêm, căn bản anh vốn tin tưởng cô.
Công việc cuốn anh vào guồng, anh cũng chẳng còn bận tâm đến những thay đổi của vợ. Cho đến một ngày trên đường đi làm anh, anh nhác thấy bóng lưng quen quen quấn lấy một chàng trai trẻ, tim anh đập loạn nhưng ngay sau đó anh lại tự nhủ lòng mình “người giống người là chuyện bình thường”. Rồi lần nữa anh gặp lại hình ảnh đó nhưng lần này là đối diện. Anh không hề nhìn nhầm, mắt anh không hề “có vấn đề”. Đó là sự thật, là cô, là người đàn bà của anh đang tình tứ với người đàn ông trẻ. Cô vẫn mãi miết “say tình” cho đến khi vì “chướng ngại vật” mà dừng chân, ngẩng mặt. Bắt gặp ánh mắt sắc lẹm từ anh phóng qua, sắc mặt cô ngay tắp lự chuyển từ đỏ sang trắng nhợt, run rẩy cuống quýt buông tay nhân tình.
Không khí căng thẳng kéo dài, thì ra cô không phải mới chỉ phản bội anh ngày một ngày hai mà kéo dài gần 3 năm trời mới bị anh phát hiện. Khá khen cho cô đã khéo che đậy, chỉ là thương người đàn ông ấy vì quá yêu, quá tin mới thành ra như vậy. Sau mỗi trận cãi vã, anh vẫn mong cô dừng bước với người tình trẻ nhưng anh đã sai. Anh nhớ lại trước khi quyết định yêu cô, đám bạn anh đã “cảnh cáo” nhưng anh không quan tâm. Đơn giản anh nghĩ, ai cũng có quá khứ, nếu cứ vì quá khứ mà không bước tới, anh sợ sẽ không công bằng với cô. Bây giờ thì anh đã thấm thía tận cùng sự thất vọng. Quá khứ không thể thay đổi được nhưng hiện tại anh và cô đã có duyên với nhau sao đến cùng cũng chỉ lướt qua cuộc đời nhau mà không cùng tồn tại?
Anh đã từng nghĩ chỉ cần anh rộng lượng, chỉ cần anh tha thứ thì bao nhiêu đau khổ, bao nhiêu khúc mắc cũng sẽ được giải tỏa. Rồi thì hai người sẽ lại nắm tay nhau đi đến hạnh phúc tuy không biết trên con đường hạnh phúc ấy sẽ lại có thêm bao nhiêu cách trở nhưng một khi anh đã vui vẻ đối mặt thì anh nghĩ không có gì là không thể. Chính vì anh suy nghĩ như vậy nên khi đối diện với thực tế khô khốc, lãnh đạm từ cô mới khiến anh đau đớn tột cùng. Dù anh nói gì, người đàn bà ấy cũng vẫn giữ nguyên lập trường “ly hôn”!
Ngày anh và cô ra tòa chính thức khai tử cuộc hôn nhân, trời mưa tầm tã. Anh nghiến răng nhìn trời, ngay cả trời cũng động lòng với hoàn cảnh của anh hay sao? Nghe lời cô phân bua trước tòa rằng không phải cô lấy tiền của anh để “nuôi phi công trẻ” mà tiền đó là tiền chung “của chồng công vợ” không thể nói là lấy tiền của anh được(!), anh chỉ biết cười khổ. Hóa ra, anh đối với cô chẳng đọng lại chút tình...
Tòa chấp thuận yêu cầu đề nghị ly hôn của cô với sự đồng thuận từ anh. Cô chẳng buồn nhìn qua anh lấy một lần, nhanh chóng xoay lưng bước ra chiếc xe ô tô màu đen đợi sẵn bên vệ đường. Người đón cô lúc này không còn là chàng “phi công trẻ” trước đó mà là một người đàn ông đứng tuổi với cái đầu hói lơ thơ vài cọng tóc được cố tình vắt từ bên này qua bên kia. Chiếc xe sau đó xé tan màn mưa lao vút đi, để lại phía sau vạt nước trắng đục bắn tung tóe.
Anh ngây người trông chốc lát, ngẩng mặt hít một hơi thật sâu, từ từ bước ra khỏi tòa, đi dưới mưa. Anh không nghĩ mình sẽ khóc, nhất là vì người đàn bà “quái đản” ấy nhưng sao nước mắt bất chợt lại rơi. Quả không sai, anh từng nghe người ta nói, trời mưa là lúc thích hợp để khóc nhất vì chỉ cần đứng dưới mưa sẽ không ai biết mình đang yếu đuối! Anh vẫn nghĩ cơn mưa xối xả ngày hôm nay sẽ giúp anh gột rửa tất cả mọi thứ về người đàn bà đã mang đến cho anh không có gì ngoài khổ đau ấy. Anh hứa với lòng mình chỉ buồn hết hôm nay, chỉ đau hết lần này và anh cũng lần này thôi mượn rượu để giải sầu...
Miệng khô khốc, anh ngửa cổ trút gọn ly rượu. Hóa ra, khi tâm trạng không tốt, quả nhiên uống rượu rất dễ say... Anh nhếch môi cười khổ một tiếng, lại đưa tay với lấy ly rượu, một hơi uống cạn, lảo đảo đứng lên. Hóa ra, đau lòng nhất đối với anh không phải là khi anh bội ước, quên hẹn với cô mà là khi lời hứa được anh làm tròn nhưng con đường đi của anh lại khuyết mất cô.
Trời vẫn không ngớt mưa. Khu vực nơi anh đứng vì thế chìm vào một màn u tối. Thi thoảng tia sét trên bầu trời sáng vụt lên. Anh đưa tay hất mấy cọng tóc ướt mưa bệt xuống trán, nói chỉ đủ mình nghe: “yêu một người đã là chuyện hạnh phúc không nhất thiết phải giữ người đó ở bên cạnh, nhất là khi người ấy thực không xứng đáng, cho nên buông tay không phải là buông tha người khác mà là buông tha chính mình”. Anh đưa mắt về phía ánh sáng hắt ra từ tấm pano quảng cáo ở cuối đường, lòng tự nhử... nhất định sau cơn mưa trời lại sáng, chẳng phải mỗi ngày mặt trời lên đều mang theo nguồn sống vô tận hay sao?