Cảm xúc hoang đường...
Thật đáng khâm phục cho những cuộc tình 'vượt thời gian' như vậy. Phải chăng tình yêu tồn tại chính bởi từ những cảm xúc hoang tưởng tới mức… ảo vọng như thế?!
Hai người bạn cũ chợt gặp nhau trên quảng trường Alexander, sau nhiều thập niên dài xa cách. Họ đập vào vai nhau, đầy ắp kỷ niệm.
- Cậu còn nhớ cái anh chàng ngồi bàn cuối, với âm giọng ồm ộp như tiếng ếch kêu không?
- Lishen đây, còn nhớ chứ?
- Hai cháu nội rồi à? Không thể tin được!
Tối đến, một trong hai người bạn nói trên kể lại câu chuyện hội ngộ bất ngờ với vợ:
- Bà biết tôi vừa gặp lại ai không? Đó là thằng bạn "từ thời để chỏm" Fred Lishen! Chúng tôi chẳng nhìn thấy nhau từ khi rời ghế nhà trường. Tôi vẫn thường gặp lại Fred trong những giấc mơ, một chàng trai khôi ngô tuấn tú; thế mà giờ đây - tóc bạc trắng, gầy nhom, bước đi không vững… Vậy mà bất thình lình hắn ta "chỉnh đốn" lại mọi thứ, giấu cây gậy hay chống đi, chải vội món tóc hói còn lưa thưa vài sợi, ngồi ngay ngắn lại… Lát sau tôi chợt hiểu.
Gần chỗ chúng tôi gặp nhau có một thiếu nữ chừng 16-17 tuổi sắp đi ngang. Con bé vận quần jeans, tròn trĩnh với những bước đi nhún nhảy. Lại tươi cười nữa chứ. Còn Fred, thằng già háu gái đột nhiên tươi tỉnh hẳn và cố thử làm quen với con bé… Tôi xấu hổ quá bà ạ. Nếu không vì lâu ngày mới gặp, thì tôi đã cho hắn một cú huých trời giáng như hồi còn đi học rồi.
Cũng đêm ấy, người bạn còn lại thủ thỉ với bà nhân tình đang sống chung:
- Chiều nay anh gặp thằng bạn học từ 6-7 thập niên trước. Anh nhận ngay ra nó, qua giọng nói ồm ộp và cặp chân vòng kiềng khi rảo bước… Đang buồn nhớ những kỷ niệm cũ, bỗng dưng hắn như được "hồi xuân", với dáng vẻ cường tráng và hồng hào, đương nhiên là hắn cố tạo ra vậy. Những đường nét "đột biến" ấy rõ ràng là không dành cho anh, anh thầm nghĩ.
Quả đúng vậy! Anh ngoái lại sau, té ra hắn đang làm dáng với một "con mòng" thơm phức… Nom còn ít tuổi lắm. Vậy mà thằng bạn cũ "già cóc đế" còn gân cổ lên, khiến những đụn da quanh yết hầu cứ vón lại thành cục trông thật dễ ghét: "Ôi Froila! Sao nàng lại đi một mình, không thể tin được…". Nghe vậy anh muốn độn thổ luôn, trong khi hắn ta cố sức tán tỉnh người đẹp…
Vào xế chiều hôm ấy, thiếu nữ 16 tuổi rưỡi Sabina hồn nhiên vui mồm với cô bạn thân:
- Lúc nãy tớ đi ngang qua quảng trường Alexander và thấy hai ông già đang nói chuyện vẻ thân tình lắm… Đột nhiên họ dừng ngay cuộc trò chuyện và quay qua tớ. Rồi cả hai đồng thanh hét váng lên: "Froila! Froila!… Ôi, Froila của anh… Mộng tình của tôi!…" v.v…và v.v… Rồi họ sấn sổ hướng tới phía tớ, chẳng ai chịu nhường ai. Tớ liền co giò chạy, chỉ kịp buông lại một câu: "Nhầm rồi! Các cụ già Khốt Ta Bít ơi!…".
Chỉ những người đồng học mới hiểu thực hư câu chuyện. Té ra cả hai "anh chàng già" bây giờ từng thầm yêu trộm nhớ cô bạn học Froila thuở trước, tuy cả hai người đều bị cô ả cho "leo cây" - nhất là "chàng" Fred Lishen. Kết cục ông ta chỉ sống bằng mối tình ảo vọng của mình và cương quyết không chịu cưới vợ, khi nào chưa gặp lại nàng Froila kiều diễm… Quảng trường Alexander cũng chính là lối đi về nhà nàng Froila hồi xưa - trước đây cả già nửa thế kỷ kia!
Thật đáng khâm phục cho những cuộc tình "vượt thời gian" như vậy. Phải chăng tình yêu tồn tại chính bởi từ những cảm xúc hoang tưởng tới mức… ảo vọng như thế?!
Truyện vui của Claude Sarraute (Pháp)- Quang Long (dịch)
Nguồn VNCA: http://vnca.cand.com.vn/truyen/cam-xuc-hoang-duong-548155/