Chán nản vì chồng vô tâm, tối ngày chơi game khi vợ mang bầu
Nghe mọi người hỏi: 'Em đi siêu âm thế nào ? Chịu khó ăn uống bồi bổ cho mẹ khỏe, con khỏe' khiến Thảo lại ứa nước mắt.
Thảo là nhân viên văn phòng nên thời gian đi làm và công việc không có gì đặc biệt. Cứ sáng đi, tối về, ngày nào cũng như ngày nào.
Thanh – chồng Thảo - thì khác nhiều. Anh là kỹ sư cầu đường nên thi thoảng hay phải đi theo các công trình ở xa.
Thời gian mới cưới, vợ chồng Thảo rất hạnh phúc vì cả hai lúc nào cũng quan tâm, đi làm thường xuyên nhắn tin cho nhau trong giờ không biết chán. Hạnh phúc đó giản dị, bình yên. Tuy nhiên, mọi thứ đều thay đổi khi Thảo mang bầu. Cô thường xuyên mất ngủ và phải khóc thầm.
Hồi mới có bầu, cơn nghén khiến Thảo mệt mỏi rã rời. Suốt 2 tháng cô chẳng ăn uống được gì nhiều ngoài cơm trắng với nước lọc và những cơn buồn nôn. Nhưng Thanh chẳng động viên vợ lấy một câu. Hơn thế, anh vẫn gạ gẫm cô "yêu" như hồi cô chưa có bầu. Hôm nào không "giao ban", Thảo đi ngủ thì chồng lại quay ra lướt "phây", rồi chơi game đến 1-2 giờ sáng mặc kệ vợ trằn trọc vì điện sáng.
Trải qua hai tháng đầu mang thai, Thảo cũng đỡ nghén và lại cặm cụi đi làm, rồi về nhà nấu ăn cho chồng. Vậy nhưng Thanh ngày càng vô tâm với vợ. Buổi tối, cứ sau khi ăn cơm xong anh lại đi. Thảo có hỏi, Thanh bảo vì công việc nên phải đi tranh thủ. Kỳ thực là Thanh không muốn ở nhà cùng vợ, anh xách máy tính ra quán cà phê ngồi làm việc hoặc gặp bạn bè.
Hôm nào đi ra ngoài, cũng phải 11-12h đêm Thanh mới về đến nhà. Có những hôm Thảo mệt, ngủ trước nên cũng chẳng biết chồng về lúc nào. Đến buổi sáng Thảo dậy đi làm thì Thanh vẫn ôm gối ngủ vùi. Hai vợ chồng chỉ chạm mặt nhau vào bữa cơm tối.
Cứ thế, hai vợ chồng Thảo thưa dần những cuộc tâm sự, nói chuyện với nhau.
7 tháng mang bầu là gần chục lần Thảo đi siêu âm, lần nào cô cũng rủ chồng đi nhưng anh đều từ chối vì báo bận việc cơ quan trong khi Thảo biết rõ là lần thì anh hẹn hò "chiến hữu" là mấy ông bạn học cùng cấp 3 đi nhậu, lần khác thì do mải cắm mặt vào máy tính ở cơ quan chơi game. Nhìn những phụ nữ đi khám cùng mình được chồng đưa đi, quan tâm, sờ bụng nói chuyện, động viên vợ mà Thảo cứ chảy nước mắt chạnh lòng. Về nhà, Thanh cũng chẳng hỏi vợ đi khám thai thế nào, muốn ăn gì, có cảm thấy mệt hay không… khiến Thảo rất tủi thân.
Những lần vợ chồng gần gũi, Thảo lại thủ thỉ góp ý chồng. Sau đó, Thanh cũng đưa vợ ra ngoài gặp bạn bè anh nhưng ngày hôm sau lại đâu vào đấy. Thảo thấy, chồng quan tâm tới mình kiểu bị ép buộc chứ không phải vui vẻ tự nguyện.
Thanh luôn nói với Thảo là anh bận cả ngày, không đưa vợ đi về chơi nhà mẹ đẻ được, không làm được việc nhà nhưng vẫn có thời gian đi chém gió với bạn bè và đam mê bất tận với bóng đá, game. Có những hôm công trình đang cần bàn giao gấp nhưng chỉ cần bạn gọi có bóng đá là anh cũng sẵn sàng gác lại công việc.
Thảo đi làm, các đồng nghiệp thường xuyên hỏi thăm cô nhiều hơn cả chồng hỏi thăm. Nghe mọi người hỏi: "Em đi siêu âm thế nào? Chịu khó ăn uống bồi bổ cho mẹ khỏe, con khỏe " khiến Thảo lại ứa nước mắt.
Đi làm còn vui vẻ, về nhà Thảo lại lủi thủi một mình trong căn nhà trống vắng. Mang thai lúc khỏe mạnh thì ít, lúc mệt mỏi thì nhiều. Càng ngày Thảo càng khó chịu với chồng. Thảo cảm thấy bị bỏ rơi trong chính ngôi nhà của mình.
Không những thế, nhiều lần Thanh hút thuốc lá khói mù mịt trước mặt vợ. Khi Thảo ý kiến: "Anh ra ngoài hút thuốc đi, để không ảnh hưởng đến con". Chồng cô gắt gỏng, giọng phũ phàng: "Có sao đâu. Cô làm như có mỗi cô mang bầu thôi ấy" khiến Thảo bị sốc.
Quá chán cảnh chồng vô tâm, Thảo hay lấy cớ về nhà ngoại, đi cà phê với mấy cô bạn thân vào cuối tuần. Thảo tâm sự cô muốn tạo cho mình tâm lý thật thoải mái, gạt bỏ những tức giận để đầu óc thật nhẹ nhàng, có vậy sau sinh con ra mới xinh xắn, có khuôn mặt vui tươi.
Thảo đang nhẩm đến từng ngày đứa con mình chào đời, cô hy vọng như thế sẽ chấm dứt cảm giác buồn, hụt hẫng với chồng. Biết đâu, được làm bố sẽ khiến người chồng vô tâm của Thảo "thay tâm đổi tính"? Và tận sâu thẳm trong thâm tâm, cô vẫn mong thời gian này là khoảng lặng, như một nốt nhạc trầm buồn trong cuộc hôn nhân của mình. Cô phải học dần cách tự quan tâm cho chính mình chứ không trông chờ vào người khác nữa.