Cỏ bốn lá
Người bạn tốt giống như cỏ bốn lá, gặp được trong đời là may mắn nhưng cũng không thể cưỡng cầu. Tôi thấy mình may mắn khi có Bình An là người bạn tri kỷ bước đi bên cạnh cuộc đời.
Tôi từng xem một video về độ bền của tình bạn. Tình bạn mười năm trở thành tình cảm của người thân trong nhà. Tình bạn trên mười năm có ý nghĩa cả đời sẽ không quên nhau. Mười bốn năm đã trôi qua, chúng tôi chưa từng cách xa và là chứng nhân quan trọng trong từng cột mốc cuộc đời của người còn lại.
Tôi gặp Bình An lần đầu tại buổi giao lưu giữa các thành viên trong một nhóm tình nguyện gây quỹ khuyến học cho trẻ em nghèo ở vùng sâu, vùng xa. Khoảnh khắc vừa chạm mặt, tôi đã bị thu hút bởi nụ cười má lúm đồng tiền duyên dáng và đôi mắt thông minh ẩn sau cặp kính cận của cô bạn nhỏ. Chúng tôi cùng tuổi nhưng An trải qua nhiều biến cố nên mạnh mẽ hơn tôi. An tỏa sáng ở bất kỳ nơi đâu cô ấy đến. Mọi người xung quanh đều yêu quý cô ấy vì sự tử tế và ấm áp.
Từ ngày có An làm bạn, tôi học hỏi và trưởng thành dần lên. Tôi nhớ mãi tin nhắn mà An ngập ngừng gửi cho tôi trong đợt dịch Covid-19. An nói tôi có rất nhiều điều kiện, nhiều sự giúp đỡ nhưng chắc do mọi thứ đến dễ dàng nên tôi chẳng biết ơn. Cô ấy dặn tôi đừng chỉ nói biết ơn, hãy biết ơn thật sự. Lần đó, tôi giận An lắm, bởi đụng chạm đến lòng tự ái của tôi. Sau này trải qua nhiều chuyện, tôi mới thấm thía điều bạn khuyên nhủ. Duy trì ý niệm biết ơn khiến cuộc sống của tôi an vui và hạnh phúc.
Trong cuộc sống này, mỗi người chúng ta đều sẽ đôi lần cô độc. Nếu trước mặt bạn là bóng đêm vô tận thì sau lưng bạn chắc chắn có cả những tia nắng chói chang. Đối với tôi, An như vầng mặt trời nhỏ ấm áp đồng hành với tôi trong những năm tháng cuộc đời. Ở trước mặt An, tôi được thoải mái thể hiện bản thân một cách chân thật nhất, dù có xuề xòa...
Ngày mối tình đầu tan vỡ, tôi lựa chọn rời xa thành phố buồn vương đầy kỷ niệm để đến quê An, một đô thị thanh bình và hoài cổ. Nhớ lại tháng ngày ấy, tôi nhớ da diết những buổi chiều ngồi cạnh ao sen nhà An, hai đứa thủ thỉ bao câu chuyện chẳng đầu chẳng cuối từ sáng đến chiều, thấy thời gian trôi nhanh như bóng câu qua cửa. Đôi khi niềm đau tựa như cơn lũ nhấn chìm tôi, An lại khẽ vỗ vai, im lặng bên cạnh chờ tôi vượt qua. Nhờ có sự động viên của An, tôi đã từng bước thoát khỏi quá khứ u ám để hướng đến ánh sáng rực rỡ ở tương lai. Cô ấy đã vươn tay ra, chạm vào trái tim, chữa lành những tổn thương trong tôi nhẹ nhàng như thế.
Có ai đó nói rằng, một ngày nào đó, chúng ta rồi sẽ trở thành hồi ức của người khác. Vì vậy, điều tốt nhất chúng ta có thể làm là hiện diện trong những hồi ức đẹp. Mười năm, hai mươi năm sau, cho đến tận cuối đời, tôi sẽ luôn nâng niu cỏ bốn lá mang tên Bình An trong trái tim mình. Bởi tôi biết mình là người may mắn khi trong đời gặp được Bình An - cô bạn có cái tên quá đỗi dịu dàng.
Nguồn Bình Phước: https://baobinhphuoc.com.vn/news/19/155922/co-bon-la