Con trai tự đi xét nghiệm ADN, kết quả không cùng huyết thống với bố nhưng mẹ lại tiết lộ 1 sự thật đáng sợ hơn

Tôi vẫn còn nhớ như in cái ngày nhận được kết quả xét nghiệm ADN. Tờ giấy mỏng manh ấy như một cơn bão, cuốn phăng mọi niềm tin mà tôi từng có về gia đình mình.

Tôi, một chàng trai 25 tuổi, chỉ muốn tìm câu trả lời cho những nghi ngờ mơ hồ trong lòng. Nhưng tôi không ngờ rằng, câu trả lời ấy lại mở ra một bí mật còn đáng sợ hơn cả những gì tôi tưởng tượng.

Mọi chuyện bắt đầu từ những lời thì thầm trong dòng họ. Những ánh mắt dò xét, những câu nói bóng gió của cô bác khi nhắc về tôi: “Nó không giống bố lắm nhỉ?” hay “Mắt thằng bé giống ai mà lạ thế?”. Tôi vốn không để tâm, chỉ nghĩ đó là lời nói đùa vô thưởng vô phạt. Nhưng càng lớn, những câu hỏi ấy cứ bám riết lấy tôi. Bố tôi, một người đàn ông nghiêm nghị, ít nói, luôn yêu thương tôi theo cách của ông. Nhưng đôi khi, tôi cảm nhận được khoảng cách vô hình giữa hai bố con.

Một ngày nọ, tôi tình cờ nghe được cuộc trò chuyện của mẹ với dì út. Họ nhắc đến một cái tên lạ, giọng mẹ run run, như đang cố che giấu điều gì đó. Cảm giác bất an trỗi dậy. Tôi quyết định phải tìm ra sự thật. Và thế là, tôi âm thầm đi xét nghiệm ADN, lấy mẫu tóc của bố và mẫu nước bọt của chính mình.

Ảnh minh họa

Ảnh minh họa

Ngày nhận kết quả, tôi ngồi trong phòng, tay run run mở phong bì. Dòng chữ lạnh lùng hiện ra: “Không có quan hệ huyết thống”. Tôi như chết lặng. Bố, người đã nuôi nấng tôi suốt 25 năm, hóa ra không phải bố ruột của tôi. Đầu óc tôi quay cuồng, bao câu hỏi dồn dập: Vậy bố ruột tôi là ai? Mẹ đã làm gì? Tại sao gia đình tôi lại giấu tôi sự thật này?

Tôi quyết định đối mặt với mẹ. Đó là một buổi tối mưa tầm tã, chỉ có hai mẹ con trong căn nhà nhỏ. Tôi đặt tờ kết quả xét nghiệm lên bàn, nhìn thẳng vào mắt mẹ và hỏi: “Mẹ, con là con của ai?”. Mẹ lặng người, đôi mắt đỏ hoe. Sau một hồi im lặng nặng nề, mẹ bắt đầu kể, giọng nghẹn ngào. Và câu chuyện mẹ kể còn đáng sợ hơn cả những gì tôi tưởng tượng.

Mẹ kể rằng, hơn 25 năm trước, bà từng bị một người đàn ông tấn công khi đi làm về khuya. Đó là một ký ức kinh hoàng mà mẹ luôn muốn chôn vùi. Khi biết mình mang thai tôi, mẹ đã suy sụp. Nhưng bố – người đàn ông mà tôi vẫn gọi là bố – đã chọn ở bên mẹ. Ông biết tôi không phải con ruột, nhưng vẫn yêu thương, chăm sóc tôi như con đẻ. Mẹ nói, bố không muốn tôi biết sự thật, vì sợ tôi sẽ bị tổn thương.

Nghe đến đây, tôi không kìm được nước mắt. Hóa ra, người bố mà tôi từng nghi ngờ lại là người hy sinh thầm lặng để bảo vệ tôi và mẹ. Nhưng điều khiến tôi ám ảnh hơn cả là sự thật về người đàn ông đã gây ra nỗi đau cho mẹ. Mẹ không nói rõ danh tính, chỉ bảo rằng ông ta đã biến mất sau vụ việc, và mẹ không muốn truy cứu vì sợ tôi sẽ mang vết nhơ suốt đời.

Câu chuyện này đã thay đổi cách tôi nhìn về gia đình. Tôi nhận ra rằng, huyết thống không phải là tất cả. Người bố đã nuôi tôi lớn khôn, dạy tôi làm người, mới chính là người bố thực sự của tôi. Tôi cũng hiểu rằng, mẹ đã phải chịu đựng nỗi đau lớn đến nhường nào để giữ tôi lại bên mình.

Giờ đây, tôi chọn tha thứ và trân trọng những gì mình đang có. Tôi không còn muốn truy tìm người đàn ông kia, vì quá khứ đau thương không đáng để tôi đánh đổi hạnh phúc hiện tại. Tôi chỉ mong rằng, câu chuyện này sẽ là lời nhắc nhở rằng, đôi khi sự thật không phải lúc nào cũng mang lại tự do. Đôi khi, tình yêu và sự hy sinh mới là điều quan trọng nhất.

Nếu bạn cũng từng đứng trước những nghi ngờ về gia đình, hãy cân nhắc thật kỹ trước khi tìm kiếm sự thật. Vì có những bí mật, khi được hé lộ, có thể làm thay đổi cả cuộc đời bạn.

Tâm sự của độc giả

Minh Khuê

Nguồn Góc nhìn pháp lý: https://gocnhinphaply.nguoiduatin.vn/con-trai-tu-di-xet-nghiem-adn-ket-qua-khong-cung-huyet-thong-voi-bo-nhung-me-lai-tiet-lo-1-su-that-dang-so-hon-16489.html