Cuốn theo cuộc chiến

(Tiếp theo kỳ trước)

Một ngày chờ đợi dài lê thê. May mà có tiếng đạn pháo từ Đồng Dù bay ra xé gió, tiếng cánh quạt trực thăng phành phạch ầm ĩ mệt mỏi trên trời và thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng đại liên Mã Lai bắn loạt dài… nên cũng đỡ sốt ruột!

5 giờ chiều, tôi và Thái đến điểm hẹn. Chị Hai và 1 nam du kích gọi là Năm (cũng không biết tên) đã đến từ trước…Chúng tôi đi qua An Nhơn Tây, tập kết tại một căn hầm sát một ngôi làng (ấp) bị bỏ trống. Ở đây, có 2 nam du kích “chốt” đón.

Nghỉ một lúc, hành quân tiếp, khoảng hơn 2 giờ sáng, chúng tôi đến gần Đồng Dù…Đèn điện, pháo sáng, đèn pha sáng trưng. Chị Hai bảo chỉ có 2 chị em bò vào, còn Thái và Năm cảnh giới.

Cũng phải mất hơn một tiếng đồng hồ, bò rất chậm để qua bãi trống trước hàng rào, hai chị em mới đến chân hàng rào thứ nhất. Chị Hai nhẹ nhàng gỡ rào và ra hiệu bảo tôi lên cùng. Đúng lúc đó đợt đèn pha bật sáng, pháo sáng thi nhau bắn lên trời… Cả một vùng đất sáng như ban ngày. Chúng tôi vội nằm im…đợi!

Một lúc sau, đèn pha thôi soi, pháo sáng cũng lịm dần…Màn đêm lại trùm xuống. Sau khi đánh dấu cửa vào, chúng tôi nhẹ nhàng rút! Trên đường về, chị Hai không nói câu nào, chỉ lầm lũi đi…Tôi cũng phải chạy theo vì bước chân ngắn quá!...Về tới cứ tập kết, trời cũng mờ mờ sáng. Bưng bát cháo cá do mấy em du kích nấu, đậm đà làm sao…

Cầm bát cháo xoay xoay cho nguội. “Cháo nóng húp quanh” mà! chị Hai hỏi:

- Cậu Ba thấy thế nào? Chúng nó canh chặt thế, làm sao dô (vào) đặng (được)?

Tôi đáp: - Không sao đâu chị! Em chỉ muốn xem “cửa vào” còn hay không thôi! Như vậy, nơi ấy vẫn an toàn, chị ha ? (ý là: Phải không ạ!)

Chị Hai:

- Ừa! Vẫn an toàn, nhưng cậu tính sao? Dô tiếp à?

- Dạ! Em định tối mai dô? Tôi đáp

- Cẩn thận nheng! Cách đây nửa tháng, mấy anh trinh sát R về. Chị cũng dẫn họ đi xem. Nhưng họ không dám dô… Họ bảo, phải dùng pháo mới “dọng” (nã) nát được căn cứ này !

- Em cũng tính thế! Nhưng không biết trên định thế nào…Bây giờ cứ đi xem đã chị ạ!

- Chị nghĩ không cần nữa! Sơ đồ ta đã có! Dô tiếp cũng chỉ là xem thôi! Chúng bố phòng quá chặt! Nguy hiểm lắm, em!

- Dạ, chị! Tôi chỉ dám vâng dạ thôi, bởi, với các anh, chị, em du kích Củ Chi bao năm bị địch đánh phá, vây càn và bức ép đã dày dạn kinh nghiệm! Những lời khuyên của họ đều được đúc kết bằng máu chứ không phải nói sách vở!

Còn chúng tôi thì… cũng vậy, quá nhiều bài học đắt giá rồi! Chỉ có điều, lệnh của anh Bẩy, nhất định phải tuân theo!

Húp xong bát cháo cá, trời cũng đã sáng hẳn. Tiếng động cơ trực thăng đã khuấy động cả vùng trời, nhưng tôi vẫn xin phép chị Hai về nhà…Thái không muốn về, cứ dùng dằng với mấy em du kích…Tôi và chị Hai nhìn cảnh chia tay bịn rịn của các chiến sĩ chỉ biết…lắc đầu và… cười. Làm chỉ huy…đôi lúc gặp những tình huống tế nhị như thế này cũng….khó xử thật!

Vượt qua chặng đường trống trải, vừa đi vừa chạy, gần trưa, chúng tôi cũng về đến nhà. Việt báo cáo: Tổ trưởng Thái đã đưa anh em về đến cứ. Tất cả đang nghỉ!…

Tôi bảo: Để họ ngủ cho lại sức, tối sẽ tính tiếp!

Tôi dặn Việt: “Anh em cứ ăn cơm đi, đừng gọi anh!” rồi lên võng đánh một giấc…đến gần 5 giờ chiều mới tỉnh dậy.

Chúng tôi đang ăn cơm chiều thì chị Bẩy dẫn 3 anh bộ đội chủ lực đến cứ. Theo giới thiệu, các anh là trinh sát Sư đoàn 320, mục tiêu cũng là Đồng Dù. Tổ trưởng 3 trinh sát này nói tên là Thực - người dong dỏng cao, da mặt tai tái chắc vừa sốt dậy…

Chúng tôi mời các anh, các chị ăn cơm cùng thì chị Bẩy và cô bé du kích đi cùng sà vào “mâm” ngay, còn mấy anh trinh sát từ chối. Họ giở lương khô ra ăn…Kể ra, quân chủ lực nên cũng có vẻ “quân kỷ, quân phong” ra phết!..

Hơn 6 giờ tối, tôi, Thái và 3 trinh sát chủ lực xuất phát. 1 giờ đêm chúng tôi đến điểm tập kết. Cũng như đêm qua, tôi để Thái ở lại canh chừng, 1 trong 3 anh trinh sát đi vào cùng tôi (anh trinh sát đi cùng tôi hình như tên là Vân, hay là Vận, hay là Vấn…tiếng miền Trung nghe rất khó!).

Chúng tôi bò thận trọng qua bãi trống đến cửa rào…và cũng phải nằm im khi có pháo sáng, đèn pha và đạn thẳng bắn vu vơ của địch…Đây là Đồng Dù, không phải là sân khấu mà diễn kịch! Vì tôi biết đường nên lách rào bò trước, anh trinh sát 320 theo tôi “nhất cử, nhất động”!

Đêm tháng tư, sắp bước vào mùa mưa nên không khí trời đêm ngột ngạt… Vượt được 3 lớp rào thì phải dừng lại vì địch vừa rào thêm. Chúng tôi không đủ thời gian mở tiếp, đành phải rút ra cho lẹ…

2 chúng tôi trở lại với bãi sình và ngâm người dưới lớp bùn, may mà có những bụi cây thấp che mát cho không thì cảm nắng cũng chết! Nằm dưới sình cả ngày…rất bức bối, nhưng vẫn phải chịu đựng. Ngày còn ở miền Bắc, học đến khoa mục này, ai cũng sợ. Vì ngâm trong bùn một lúc, đỉa đã bám đầy người…Nay, ngâm bùn mà địch đang ở rất gần… Sống mới quan trọng, chứ vài con đỉa bám không là gì hết!

Chẳng hiểu vì sao, bọn địch lại không để ý tới bãi sình này? Cũng có mấy loạt Đại liên, Ép tay AR15-16 bắn vào sình, nhưng rất xa nơi chúng tôi nấp…

… Ngâm trong bùn cả ngày, chúng tôi nơm nớp sợ vô ý gây ra tiếng động hay làm cây lá bị rung nên nằm im… Ở đây mà bị lộ chắc không có chỗ chôn!…Thời gian trôi chậm chạp vô cùng…

Thế rồi tối cũng đến…Khoảng hơn 8 giờ (thực ra là lúc đó chỉ có cảm giác an toàn) chúng tôi lại bò lên bờ, nhanh chóng gột bùn bám vào người, nằm im hong gió đợi bùn khô bớt mùi tanh…đến khoảng 2 giờ sáng lại tiềm nhập tiếp…Tôi vẫn bò trước, rẽ dây kẽm gai và gỡ mìn…Pháo sáng, đèn pha vẫn liên tục đe dọa. Mấy thằng lính trên chòi canh thỉnh thoảng lại bắn vài loạt AR15- 16. Ụ đại liên Mã Lai ở gần cửa vào của chúng tôi thỉnh thoảng làm một loạt…

Mỗi đêm qua được một lớp rào! Ngày ngâm sình, tối mò lên rẽ rào tiếp. Và chỉ được “làm” đến 3 giờ sáng là phải xóa dấu vết để trở ra…6 ngày đêm, chúng tôi mới vào được bên trong căn cứ. Thế nhưng không đi xa được vì…sáng quá! Địch đi đi lại lại tuần tra đông như quân Nguyên…

Thu người nép trong chỗ tối, tay phải nắm chặt khẩu K54, tay trái cầm quả lựu đạn mỏ vịt đã tách chốt, mắt cố phóng cho hết tầm…Trong ánh sáng đèn điện và pháo sáng chỉ thấy chập chờn những họng súng…

Vũ Quang Đồng

(Còn nữa)

Nguồn Vĩnh Phúc: http://baovinhphuc.com.vn/phong-su-ghi-chep/69257/cuon-theo-cuoc-chien.html