Đi xem phim cùng hội chị em, tôi chết lặng khi phát hiện chồng ôm ấp đồng nghiệp ngay hàng ghế sau

Tưởng đâu chỉ đi cùng đồng nghiệp thưởng thức một bộ phim lấy nước mắt, tôi nào ngờ trong bóng tối rạp chiếu, chính mình lại trở thành nhân vật chính của một màn kịch phản bội đầy ê chề.

Hôm đó, cả công ty hẹn nhau đi xem một “siêu phẩm” đang hot. Tôi vốn mê phim tình cảm nên háo hức từ sớm, còn chuẩn bị cả khăn giấy để “khóc cho đã”. Quả nhiên, phim quá cảm động, tôi vừa xem vừa nức nở, chẳng hề để ý xung quanh.

Thế nhưng, đời đâu để tôi yên.

Khoảng 15 phút sau, một đôi nam nữ đến muộn, loay hoay tìm ghế ngay sau lưng tôi. Ban đầu tôi cũng chẳng quan tâm, cho đến khi tiếng rúc rích thì thầm, những cú huých nhẹ vào lưng ghế cứ liên tục vang lên, phá hỏng mạch cảm xúc. Tôi cắn răng nhịn, nghĩ đơn giản “chắc họ vô ý”. Nhưng càng lúc, tiếng cười càng rõ, ghế càng rung mạnh, khiến tôi sôi máu.

Đúng lúc phim lên cao trào, nhân vật nữ khóc tức tưởi, tôi cũng đang nghẹn ngào thì rầm, lưng ghế tôi bị đá mạnh. Quay phắt lại, tôi chết đứng: kẻ gây náo loạn không ai khác chính là chồng mình.

Và anh ta không ngồi một mình. Trong vòng tay anh, cô đồng nghiệp trẻ trung – người từng bị anh chê bai “giả tạo, khó ưa” – đang dựa vai cười khúc khích, ngón tay đan chặt như thể cả rạp là của riêng họ.

Đi xem phim nhưng liên tục bị cặp phía sau đá vào ghế, người vợ quay lại thì phát hiện sự thật cay đắng ngay trong bóng tối rạp chiếu (Ảnh minh họa).

Đi xem phim nhưng liên tục bị cặp phía sau đá vào ghế, người vợ quay lại thì phát hiện sự thật cay đắng ngay trong bóng tối rạp chiếu (Ảnh minh họa).

Tôi bủn rủn tay chân, trái tim như bị bóp nghẹt. Nước mắt vì phim chưa kịp lau, thì nước mắt đời đã rơi. Nhưng kỳ lạ thay, tôi không gào khóc, cũng không lao vào đánh ghen như trong phim truyền hình.

Tôi hít sâu, mỉm cười, cất giọng vừa đủ cho hàng ghế xung quanh nghe rõ:

“Hai bạn xem phim vui vẻ nhé. Nhớ giữ ghế cẩn thận, không khéo người ta lại tưởng rạp này đang chiếu phim 4D rung lắc đấy!”

Cả hàng ghế xôn xao, nhiều ánh mắt đổ dồn về phía sau. Cô gái vội gỡ tay ra, mặt tái mét. Còn chồng tôi lúng túng, hốt hoảng đứng bật dậy.

Tôi không để anh ta kịp thanh minh. Tôi xách túi, ngẩng cao đầu bước ra khỏi rạp, để lại phía sau tiếng xì xầm và ánh đèn điện thoại của hội chị em đang ghi lại cảnh tượng ê chề ấy.

Vài giây sau, tôi nghe tiếng ghế bật mạnh, chồng tôi hốt hoảng chạy theo, bỏ mặc nhân tình ngồi trơ trọi giữa rạp trong ánh mắt khinh bỉ của bao người.

Đứng ngoài hành lang, tôi bỗng bật cười. Một tràng cười chua chát mà ngạo nghễ. Đời đúng là biết trêu ngươi: tôi đến rạp để khóc cùng phim, nhưng cuối cùng lại cười cho một màn kịch phản bội chẳng cần biên kịch nào dàn dựng.

Từ giây phút đó, tôi biết, cuộc hôn nhân của mình đã đi đến đoạn kết. Và cảnh bắt quả tang này, tôi sẽ nhớ mãi, như một dấu chấm hết cho sự “thảo mai” mang tên chồng.

Lê Vân (t/h)

Nguồn Góc nhìn pháp lý: https://gocnhinphaply.nguoiduatin.vn/di-xem-phim-cung-hoi-chi-em-toi-chet-lang-khi-phat-hien-chong-om-ap-dong-nghiep-ngay-hang-ghe-sau-22786.html