Đòi vợ chồng em trai 10 triệu/tháng tiền phòng mong họ 'cuốn gói' sớm, nhưng tôi 'câm nín' khi mẹ chồng ném cục tiền vào mặt
Mặc dù thừa 1 phòng ngủ, nhưng tôi không muốn cho vợ chồng em trai - em dâu lên sống cùng. Chính vì thế, tôi nghĩ ra cách lấy họ tiền nhà thật đắt.
Gia đình chồng tôi có 2 anh em. Tôi và Cường hiện đã mua được căn chung cư 3 phòng ngủ ở Hà Nội, cuộc sống cũng tạm ổn dù nợ họ hàng vài trăm triệu nữa. Còn em trai Cường cũng đã lấy vợ, hai đứa làm việc trong khu công nghiệp ở quê, cũng đủ sống.
Bố mẹ chồng tôi thì rất giàu có, ngày xưa họ làm kinh doanh nên của ăn của để khá nhiều, lại còn có vài mảnh đất ở vị trí vàng giá vài tỷ/lô. Cũng chính vì thế, tôi chẳng quan tâm tới vợ chồng em trai cho lắm, thậm chí có chút coi thường. Nhưng với bố mẹ chồng thì khác, lần nào về quê cũng phải tìm cách le ve ở bên, nịnh nọt lấy lòng họ.
Còn khi ở xa, nhưng tôi cứ 2-3 ngày gọi điện về hỏi thăm, rồi ngày này ngày kia đều quà cáp, biếu xén đều đều. Mẹ chồng tôi nhận xong, lần nào cũng bảo đừng mua nhưng tôi thấy bà vui ra mặt.
Tôi cũng nghĩ thầm trong lòng: "Gớm, làm gì có ai chê quà, gà nào chê thóc đâu! Mẹ chồng thì cũng làm bộ làm tịch thế thôi, thử không mua xem có mặt nặng mày nhẹ không?"
Về phần Cường, anh luôn ý kiến rằng cách đối xử của tôi với bố mẹ, anh chị em như thế chưa được. Chồng tôi cho rằng chuyện quà cáp có thì tốt, nhưng phải làm sao cho cân đối giữa hai bên. Với em chồng - em dâu thì cũng cần có sự tôn trọng nhất định chứ không phải "lớ lờ lơ" đi như tôi vẫn hay làm.
"Em về quê thì chịu khó qua nhà chú thím ấy chơi, hoặc mua ít hoa quả vào cho 2 đứa nhỏ. Có cỗ, có bàn thì cùng vào bếp với thím ấy, một mình nó lọ mọ, em thì chơi dài ấy. Anh thấy mẹ sẽ để ý đó" - Cường góp ý.
Mẹ mà ý kiến thì đã nói thẳng với em rồi. Mẹ còn đang cưng con dâu cả vì sự biết điều, quan tâm mẹ. Chẳng ai như anh cả, nào cũng chỉ lo bênh người ngoài. Mình có tiền thì quyền lực trong gia đình cũng mạnh chứ, phải để cho vợ chồng chú thím ấy làm" - tôi vẫn vênh mặt, tự tin đáp.
Tôi vẫn luôn cho rằng mình biết cách chi tiền cho mẹ chồng nên bà quý mình. Phàm là chuyện chân tay gì từ lau dọn nhà cửa, rửa bát, nấu ăn bà đều sai con dâu út. Tôi thì lúc nào cũng được ngồi chơi. Và tôi dương dương tự đắc về điều đó, cho rằng mai này ông bà qua đời mình sẽ được thừa kế phần lớn hơn...
Tuy nhiên, một chuyện xảy ra khiến tôi thay đổi suy nghĩ. Hóa ra mẹ tôi không phải là người ham vật chất như tôi nghĩ.
Dạo ấy, vợ chồng em trai Cường lên thành phố học nghề cả với mong muốn thành thạo thì sẽ về quê kinh doanh, không đi làm thuê nữa. Trùng hợp, trung tâm dạy nghề mà 2 đứa nó học lại khá gần khu chung cư nhà tôi. Mà căn 3 phòng ngủ ấy vẫn còn dư 1 phòng, chúng tôi chỉ bày đồ ra cho con chơi.
Mẹ chồng tôi trực tiếp đánh tiếng, bảo cho 2 em ở nhờ... Chú thím ấy thì cứ chối, nhưng tôi thừa hiểu họ lại mong như thế quá. Tôi cũng ngại, chẳng biết từ chối thế nào rồi đành gật đầu.
Tuy nhiên, từ ngày đầu tiên họ lên sống cùng tôi đã gọi ra nói thẳng: "Anh chị thấy là nếu để 2 đứa ở không thì các em cũng ngại, chị thì cũng hơi phiền 1 chút. Nên là chị sẽ lấy rẻ 10 triệu/tháng tiền phòng, điện nước của 2 vợ chồng, các em thấy sao? Nói thật, thuê phòng ở Hà Nội đắt đỏ lắm, sống trong căn chung cư đủ tiện nghi như nhà chị thì lại càng khó kiếm đó".
Vợ chồng em trai bối rối, mãi rồi chú ấy cũng gật đầu. Tôi nhìn cái biểu cảm tái mặt của họ là đoán ngay sẽ không trụ được lâu. Khéo vài hôm nữa lại xin ra ngoài sống ấy chứ, nhà nghèo lấy đâu ra tiền mà đòi ở chỗ sang như nhà tôi!
Khi Cường trở về, tôi cũng không nói gì. Nhưng chắc em trai kể lại, Cường mắng tôi té tát, rồi dứt khoát không cho nhận. Nhưng tôi cũng lì, tôi nhất định không trả lại 10 triệu, đồng thời chỉ tay vào mặt chồng, mắng: "Đây là cách duy nhất để vợ chồng chú thím ấy tự biết đường mà rời đi. Nếu không phải vì anh nhu nhược, em đã chẳng cần tự ra mặt. Lần sau anh tự từ chối đi, em cũng chán làm kẻ xấu rồi!".
Trong khoảng thời gian chung sống vợ chồng em trai cũng luôn biết điều, chủ động phụ tôi việc này việc kia. Thi thoảng em dâu không biết cách sử dụng cũng có làm trục trặc mấy cái máy hút bụi, máy rửa bát của tôi tí xíu, nhưng rồi lại sửa được. Nói chung vì nhận tiền nên tôi cũng không làm khó họ.
Nhưng một ngày cuối tháng, mẹ chồng bất ngờ lên thăm. Và có lẽ anh con trai út đã kể rõ sự tình, hoặc kêu than gì đó mà bà vừa vào đã mang bộ mặt hằm hằm.
Và bà gọi cả 4 chúng tôi lại bàn uống nước, mắng tôi té tát. Đặc biệt, bà còn tiết lộ một chuyện khiến tôi chỉ biết cúi đầu vì xấu hổ, không nói được gì: "Con ăn ở thế mà coi được à? Anh em một nhà mà coi như người dưng, lấy nó những 10 triệu trong khi thuê phòng ngoài đẹp lắm 4-5 triệu là căng. Con không biết là hiện giờ 200 triệu con nợ là của vợ chồng nó à? Lúc đó mẹ chưa tới kì hạn rút tiền, đất thì không muốn bán, các con thì cần gấp, chính em con đề nghị cho vay đó..."
Rồi bà ném cọc tiền trước mặt tôi, phũ phàng bảo: "Đó, số tiền này đủ để ở cả tháng chưa? Mẹ sẽ đóng cho con trai và dâu út của mẹ. Hy vọng là con thấy đủ rồi!"
Cường thì liên tục xin lỗi, tôi chỉ đứng đơ ra. Tôi ngẫm đi ngẫm lại thì thấy mình cũng dại dột quá, ai lại đi thể hiện sự ghét bỏ với em trai thẳng thừng như thế để rồi bị mẹ chồng mắng cho. Sau đó, tôi phải đưa lại bà số tiền, rồi nịnh bợ đủ đường mong bà tha lỗi, nếu không sau khó có cơ hội được hưởng tiền thừa kế.