Drone40 - UAV mini lợi hại có thể tấn công theo kiểu bầy đàn
Thủy quân lục chiến Mỹ vừa tiến hành các cuộc tập trận sử dụng một hệ thống máy bay không người lái mini (UAV) có tên gọi Drone40 với nhiều vai trò khác nhau: trinh sát, theo dõi và có thể tấn công như lựu đạn, theo dạng bầy đàn.
Kỷ nguyên của máy bay không người lái thu nhỏ
Việc tích hợp máy bay không người lái phóng bằng tay và máy bay không người lái mini (drone) trong các hệ thống phòng thủ cho thấy xu hướng quân đội trên thế giới đang kết hợp vũ khí truyền thống với các phương tiện tự động để tăng cường hoạt động giám sát-tình báo và tấn công, chuẩn bị cho chiến tranh trong tương lai. Nhiều quốc gia đã đầu tư vào các mô hình drone thu nhỏ.
Spike Firefly là một trong những vũ khí lảng vảng chiến thuật thu nhỏ do Hệ thống phòng thủ tiên tiến Rafael của Israel chế tạo, được thiết kế cho các lực lượng mặt đất cơ động như Bộ binh, Lực lượng đặc biệt, hoặc Thủy quân lục chiến. Nó có thể mang đầu đạn phân mảnh đa hướng nặng tối đa 350 gram với tầm bắn 500 m trong khu vực đô thị và 1 km trên chiến trường.
Tập đoàn BAE Systems có trụ sở tại London phối hợp với nhà sản xuất máy bay không người lái UAVTEK của Anh đang phát triển một máy bay không người lái nano có tên là Bug. Với trọng lượng khoảng 196 gram, Bug có thể nằm gọn trong lòng bàn tay và có khả năng do thám các mục tiêu cách xa 2 km. Theo Tổ chức Nghiên cứu và Phát triển Quốc phòng của Ấn Độ, ba UAV là Black Kite, Golden Hawk và Pushpak đang được tổ chức này phát triển cho quân đội của họ.
Nga đã phát triển một máy bay không người lái do thám mini có tên Zala, gần đây đã được thử nghiệm trong điều kiện cực kỳ lạnh giá Nam Cực. Với trọng lượng 1,7 kg, Zala có thể di chuyển xa tới 15 km và đạt tốc độ tối đa 150 km/h. Một công ty quốc phòng Thổ Nhĩ Kỳ cũng đang phát triển tên lửa thu nhỏ dài 170 mm cho các UAV mini, có tầm bắn 2 km có thể tấn công và tiêu diệt các mục tiêu như xe bọc thép và các công trình nhỏ cố định.
RQ-11 Raven là một máy bay không người lái phóng bằng tay khác, được phát triển bởi AeroVironment có trụ sở tại Mỹ hiện đang được vận hành bởi hơn 30 quốc gia, có khả năng hạ cánh tự động tại một điểm xác định trước sau khi được tung lên không trung. Quân đội Mỹ tại đã nghiên cứu quả đạn 40 mm với tên gọi Scalable Effects Net Warhead chống UAV/UAS cơ động, rất hữu ích trong bất kỳ cuộc xung đột nào trong tương lai với quân nổi dậy hoặc lực lượng ủy nhiệm.
Thủy quân lục chiến Mỹ vận hành các máy bay không người lái mini khác như Black Hornet đã được chứng minh khả năng chiến đấu, là một phần của Dự án Hornet tuyệt mật của Lầu Năm Góc. Đó là “một hệ thống máy bay không người lái tiên tiến, phóng bằng tay có thể được sử dụng bởi các nhân viên được triển khai phía trước để đánh chặn và phá vỡ các khả năng điện tử của đối phương trong môi trường tranh chấp”.
Drone40
Drone40 (D40) thực chất là máy bay không người lái với nhiều vai trò khác nhau - trinh sát-theo dõi, vũ khí lảng vảng/cảm tử đã được thử nghiệm trong cuộc diễn tập mới nhất tại Trại Lejeune ở Bắc Carolina (Mỹ) ngày 7/7/2021, bởi "tiểu đoàn bộ binh thử nghiệm kiểm tra thiết bị mới, các khái niệm vận hành và cơ cấu lực lượng" của Sư đoàn Thủy quân Lục chiến số 2. Quá trình bay của Drone40 có thể được điều khiển bằng liên kết vô tuyến từ một trạm điều khiển mặt đất di động, đồng thời, nó có hệ thống lái tự động dựa trên GPS.
Drone40 ban đầu được phát triển như một nền tảng chống UAV bởi Defendtex, một công ty quốc phòng có trụ sở tại Australia, với radar riêng cho phép xác định và theo dõi các UAV của đối phương trong bán kính 350m. Khi UAV của đối phương ở trong tầm hoạt động, Drone40 có thể sử dụng các tùy chọn “tiêu diệt mềm” hoặc “tiêu diệt cứng” để vô hiệu hóa hoặc phá hủy nền tảng của đối phương.
Drone này lần đầu tiên được hình thành như một giải pháp cho các vấn đề mà quân đội Australia gặp phải ở Iraq và Afghanistan khi đối mặt với lực lượng đối phương có tầm bắn xa hơn vũ khí của Australia. Được DefendTex công bố lần đầu tiên vào năm 2019, công nghệ này không phải là mới, nhưng đã và đang được triển khai và được coi là một bước ngoặt đối với công nghệ máy bay không người lái sát thủ mà nhiều cường quốc hàng đầu thế giới đang theo đuổi.
Drone40 có thân dài 120 mm, đường kính 40 mm, nặng 180 gram, 4 cánh quạt, trọng lượng cất cánh tối đa 300 gram; không thấm nước, rất thích hợp để sử dụng trong thời tiết xấu hoặc các nhiệm vụ trên biển. Với tầm bay 20 km và thời gian bay từ 30-60 phút tùy thuộc vào trọng tải, hệ thống Drone40 được bán trên thị trường với mức giá hiện tại dưới 1.000 USD một chiếc. Nó có thể tấn công mục tiêu và phát nổ hoặc quay trở lại căn cứ, sử dụng lại cho nhiệm vụ trong tương lai. Nhà sản xuất dự định sử dụng in 3D sản xuất hàng loạt phương tiện bay không người lái nano với chi phí thấp và có thể phục hồi được.
D40 có thể bay tự động hoặc được điều khiển từ xa; đơn chiếc, theo nhóm, hoặc bầy đàn. Các phiên bản chuyên dụng có thể chỉ định laser cho các loại đạn dược dẫn đường chính xác; được sử dụng để ngụy trang việc di chuyển của lực lượng đặc nhiệm, gây nhiễu liên lạc điện tử và cảm biến của đối phương; tạo ra ánh sáng chói lóa… Có thể được cấu hình để mang đầu đạn nổ nhỏ hoặc xuyên giáp, sở hữu khả năng bay theo bầy đàn, khiến Drone40 trở thành một trong những UAV nguy hiểm nhất trên thế giới.
Theo nhà sản xuất, các khả năng tập hợp có thể cho phép D40 tạo "hiệu ứng đồng thời nhiều quả đạn" (multiple round simultaneous impact – MSRI) - một người lính có thể phóng hai hoặc nhiều D40 gắn đầu đạn nổ, bay lơ lửng trên không cho đến khi được lệnh lao xuống mục tiêu cùng một lúc. Nếu nhiều loại đầu đạn được triển khai trong một đợt tấn công, một lực lượng tương đối nhỏ được trang bị D40 có thể tấn công đồng thời các mục tiêu phức tạp và phân tán, chẳng hạn như xe bọc thép và binh lính bên cạnh chúng. Drone40 sẽ được tích hợp với máy bay thế hệ mới Tempest trong vai trò như một trạm cơ sở cho các bầy Drone40.
D40 do Australia thiết kế và sản xuất đang được lực lượng đặc nhiệm Quân đội Anh tham gia Chiến dịch Newcombe trong thành phần Phái bộ Ổn định Tích hợp Đa chiều của Liên Hợp Quốc (MINUSMA), cung cấp khả năng tuần tra giám sát tầm xa cho lực lượng Liên Hợp Quốc tại Mali. Cho đến nay, các lực lượng Anh đưa các phiên bản phóng bằng tay D40 tới Mali được cấu hình cho các nhiệm vụ do thám và giám sát. Người phát ngôn của DefendTex nói với Tạp chí Quốc phòng Australia: “Đầu tư từ các đối tác quân sự của nhóm Ngũ Nhãn (Five Eyes) đã phát triển Drone40 thành một dòng máy bay không người lái bao gồm các mẫu 60, 81 và 155 mm với tải trọng và tầm hoạt động lớn hơn”.
Trong những năm gần đây, Thủy quân Lục chiến Mỹ đã thử nghiệm nhiều loại UAV, bao gồm cả UAV cảm tử cầm tay và Martin UAV V-Bat. Tuy nhiên, Drone40 có phần khác biệt, ở kích thước nhỏ bé khiến nó dễ di chuyển và linh hoạt hơn nhiều so với các mẫu lớn hơn. Các máy bay không người lái phóng bằng tay, nhỏ gọn tương tự như Drone40 hiện đang được vận hành bởi Quân đội Mỹ, chẳng hạn như Black Hornet. Trong nhiều năm nay, Thủy quân Lục chiến mong muốn đưa các UAV nhỏ xuống cấp phân đội và Drone40 có thể hoàn toàn phù hợp với vai trò đó.
Máy bay không người lái chiến thuật nhỏ "cơ hữu cho các đơn vị cơ động chiến thuật, thường ở cấp tiểu đoàn trở xuống cung cấp khả năng nhận biết không gian chiến đấu và phát hiện mục tiêu để hỗ trợ các tiểu đội, trung đội, đại đội, tiểu đoàn và các đại đội tác chiến đặc biệt trên biển". Được phóng bởi các binh sĩ riêng lẻ, D40 có thể thay đổi cách quân viễn chinh Mỹ tác chiến, cho phép các đơn vị nhỏ thực hiện các cuộc tấn công mà trước đây cần nhiều loại vũ khí hơn, bao gồm cả hỗ trợ đường không./.