Đưa đối tác về khách sạn, vợ gục ngã bắt quả tang chồng đang ôm nhân tình trong thang máy

Khi bước vào thang máy, tôi vô tình nhấn nhầm nút lên tầng cao hơn. Cửa thang máy mở ra, và tôi chết lặng. Nam, chồng tôi, đang đứng đó, ôm chặt một cô gái lạ trong vòng tay.

Tôi vẫn nhớ như in cái khoảnh khắc ấy, khi cánh cửa thang máy mở ra và trái tim tôi như ngừng đập. Hôm đó, tôi đưa một đối tác quan trọng về khách sạn sau buổi họp kéo dài. Mệt mỏi nhưng vẫn cố giữ nụ cười chuyên nghiệp, tôi chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành công việc để về nhà với chồng và con. Vậy mà, định mệnh lại khiến tôi đối mặt với một sự thật đau lòng ngay tại nơi không ngờ tới.

Chuyện bắt đầu từ một ngày làm việc bận rộn. Tôi là nhân viên kinh doanh của một công ty xuất nhập khẩu tại Hà Nội. Công việc đòi hỏi tôi phải thường xuyên gặp gỡ đối tác, đi công tác và đôi khi phải tiếp khách đến tận khuya. Chồng tôi, Nam, làm việc trong ngành xây dựng, cũng bận rộn không kém. Chúng tôi cưới nhau được bảy năm, có một cậu con trai lên năm tuổi. Cuộc sống hôn nhân tưởng chừng êm đềm, dù cả hai đều bị cuốn vào guồng quay công việc. Tôi luôn tin rằng Nam là người chồng mẫu mực, yêu thương gia đình, dù đôi khi anh có những lần về muộn với lý do "tiếp khách" hay "dự án gấp".

Hôm ấy, sau khi tiễn đối tác vào khách sạn năm sao ở trung tâm Hà Nội, tôi định quay về thì nhận được tin nhắn từ Nam: “Anh đang ở khách sạn X, bàn chút việc với đối tác, tối anh về muộn nhé”. Tôi mỉm cười, nghĩ rằng thật trùng hợp khi cả hai vợ chồng đều ở cùng một nơi. Tôi nhắn lại, bảo anh cẩn thận và hẹn tối về sẽ nấu món sườn xào chua ngọt mà anh thích. Nhưng rồi, một linh cảm kỳ lạ khiến tôi quyết định nán lại, lên tầng nơi phòng của đối tác để kiểm tra xem mọi thứ đã ổn chưa.

Ảnh minh họa

Ảnh minh họa

Khi bước vào thang máy, tôi vô tình nhấn nhầm nút lên tầng cao hơn. Cửa thang máy mở ra, và tôi chết lặng. Nam, chồng tôi, đang đứng đó, ôm chặt một cô gái lạ trong vòng tay. Họ đứng sát nhau, cô gái cười tươi, còn Nam thì nhìn cô ta với ánh mắt mà tôi từng nghĩ chỉ dành riêng cho mình. Tôi đứng sững, không tin vào mắt mình. Tiếng “ding” của thang máy như đánh thức tôi khỏi cơn ác mộng. Nam giật mình quay lại, mặt tái mét khi thấy tôi. Cô gái kia vội buông tay, lúng túng bước ra khỏi thang máy.

Tôi không nhớ mình đã nói gì, chỉ biết rằng giọng tôi run rẩy, còn trái tim như bị bóp nghẹt. Nam lắp bắp giải thích, rằng đó chỉ là “một người đồng nghiệp”, rằng “không có gì đâu”. Nhưng ánh mắt lảng tránh của anh và nụ cười gượng gạo của cô gái kia đã nói lên tất cả. Tôi quay đi, bước ra khỏi khách sạn, cảm giác như cả thế giới vừa sụp đổ.

Trên đường về, tôi cố gắng giữ bình tĩnh để lái xe, nhưng nước mắt cứ trào ra. Bảy năm hôn nhân, tôi đã hy sinh bao nhiêu? Những đêm thức khuya chăm con, những lần cãi vã rồi làm lành, những bữa cơm vội vàng vì cả hai đều bận. Tôi luôn nghĩ rằng chỉ cần cả hai cố gắng, gia đình sẽ luôn bền vững. Vậy mà, khoảnh khắc trong thang máy ấy đã khiến tôi nhận ra rằng, có những điều tôi không thể kiểm soát, dù có cố gắng đến đâu.

Về đến nhà, tôi ngồi lặng trong phòng, nhìn bức ảnh cưới treo trên tường. Con trai chạy đến ôm tôi, hỏi: “Mẹ ơi, bố đâu rồi?”. Tôi chỉ biết ôm con thật chặt, không dám trả lời. Lòng tôi rối bời, không biết phải đối diện với Nam thế nào, cũng không biết tương lai gia đình sẽ ra sao. Điều duy nhất tôi chắc chắn là tôi cần thời gian để suy nghĩ, để quyết định liệu có nên tha thứ hay bước tiếp một mình.

Câu chuyện của tôi có lẽ không phải là duy nhất. Nhưng tôi hy vọng, nếu bạn cũng từng rơi vào hoàn cảnh tương tự, hãy mạnh mẽ đối diện. Đôi khi, sự thật đau lòng lại là cơ hội để ta nhìn lại bản thân và cuộc sống mình đang sống.

Tâm sự của độc giả

Minh Khuê

Nguồn Góc nhìn pháp lý: https://gocnhinphaply.nguoiduatin.vn/dua-doi-tac-ve-khach-san-vo-guc-nga-bat-qua-tang-chong-dang-om-nhan-tinh-trong-thang-may-16388.html