Gặp lại tình đầu sau buổi họp lớp 25 năm, người phụ nữ mất cả gia đình
Tôi thật không ngờ chỉ vì một lần say nắng, ngã vào lòng mối tình đầu sau 25 năm gặp lại, tôi đã biến gia đình mình thành bi kịch.
Cuộc đời tôi đến giờ phút này giống như một thước phim quay chậm, nhưng đến đoạn kết, nó lại đi khá nhanh, không cho tôi cơ hội được sửa sai.
Tôi có một cuộc hôn nhân được nhiều người cho là hạnh phúc với hai đứa con, một trai, một gái. Chồng tôi là người đàn ông giỏi giang, làm giám đốc, có tiền, chu đáo quan tâm người khác. Trong mắt bao người, tôi chính là “bà hoàng” bước ra từ trong truyện cổ tích.
Nhưng cuộc sống hôn nhân của tôi chưa bao giờ hạnh phúc thật sự. Tôi là vợ của một người đàn ông giàu có nhưng chưa từng được hưởng sự tôn trọng hay tự do. Anh ta luôn kiểm soát tôi mọi việc, bắt tôi chỉ được quanh quẩn với công việc nhà, chăm sóc con cái. Ngay cả việc tham dự buổi họp lớp, tôi cũng phải năn nỉ suốt 2 tháng trời anh mới đồng ý.
Nhiều lúc tôi tự hỏi, tại sao mình lại chọn cuộc sống như vậy, tại sao mình không bứt phá ra ngoài đi làm, kiếm tiền? Tại sao mình lại chôn vui thanh xuân và chấp nhận lui về hậu phương, lo việc nhà để chồng mặc sức điều khiển, chỉ đạo?
Nhưng nếu tôi bứt phá thì cuộc sống của tôi sẽ ra sao và bằng cách nào để bứt phá? Câu hỏi ấy đã có lời giải khi tôi quyết định đi họp lớp sau 25 năm ngày ra trường. Trong buổi gặp mặt hôm đó, tôi đã gặp lại mối tình đầu mình từng yêu tha thiết.

Tôi đánh mất cả gia đình sau buổi họp lớp. Ảnh minh họa: PX
Khi gặp lại anh ấy, nghe anh ấy trải lòng, tôi mới cảm nhận rõ mình đã sống quá lâu trong một nhà tù vô hình, một cuộc sống nhạt nhẽo và buồn tẻ. Chẳng hiểu sao, tôi lại cởi mở mọi chuyện với anh khi chúng tôi đi cà phê nói chuyện riêng.
Điều tôi không ngờ tới là anh thú nhận vì yêu tôi mà bao lâu nay, anh dù kết hôn vẫn không thể hạnh phúc. Và anh đã ly hôn vài năm trước vì vợ phát hiện anh còn hình bóng người cũ trong lòng.
Sau đó, anh muốn tìm gặp tôi nhưng vì biết tôi đang hạnh phúc, anh không dám liên lạc.
Cứ như thế, chúng tôi thường xuyên nói chuyện với nhau sau buổi gặp mặt đó. Tôi đã ngã vào vòng tay anh, bất chấp mọi chuẩn mực xã hội và những lời tự nhắc nhở của bản thân. Suốt 3 tháng chìm trong mật ngọt của tình yêu, tôi cứ ngỡ mình đã tìm lại được những xúc cảm thuở ban đầu.
Nhưng rồi mọi thứ sụp đổ khi chồng tôi phát hiện ra tất cả. Vốn không giỏi nói dối, tôi cũng chẳng thể viện nhiều lý do hợp lý để ra ngoài cùng nhân tình, nhất là khi trước giờ tôi chỉ quanh quẩn ở nhà. Lời biện minh duy nhất tôi có thể đưa ra là muốn đi tập thể dục để nâng cao sức khỏe.
Anh ta lạnh lùng kéo theo các con tới tận khách sạn nơi tôi và người tình đang ở để các con phải chứng kiến cảnh tượng tồi tệ đó. Tôi chết lặng, không tin nổi anh ta có thể đẩy các con vào bi kịch của cha mẹ một cách nhẫn tâm như vậy.
Anh ta nói với tôi bằng giọng khinh miệt, rằng tôi là người đàn bà không biết điều, được nuông chiều nhưng lại phản bội chồng, khiến các con mất gia đình. Giờ đây, tôi trở thành người mẹ tồi tệ trong mắt các con mình. Chồng tôi cương quyết cấm tôi gặp các con, gửi chúng về nhà nội và thuê người chăm sóc riêng.
Tôi cay đắng nhận ra, dù có ra tòa ly hôn thì tôi cũng chẳng thể giành được quyền nuôi con bởi mọi bằng chứng ngoại tình đã rõ ràng trong tay anh ta. Đau đớn hơn nữa, khi tôi tuyệt vọng tìm kiếm điểm tựa là nhân tình thì lại phát hiện anh ấy chưa ly dị vợ.
Cuộc hôn nhân tan vỡ mà anh ta kể với tôi trước đó chỉ là những lời dối trá, lợi dụng tình yêu và lòng tin của tôi để thỏa mãn sự ích kỷ của anh ta.
Nghĩ đến chồng và nhân tình, tôi cảm thấy rùng mình. Những người đàn ông dùng lời mật ngọt bước vào đời tôi đều là kẻ không đáng tin. Kẻ coi tôi như người ở, kẻ lại lợi dụng lòng tốt của tôi để chiếm hữu.
Chỉ có tôi là người bất hạnh. Tôi sai nhưng cái sai của tôi thực sự xuất phát từ đâu? Và rồi hậu quả tôi phải gánh chịu. Tôi đã đánh mất tất cả: Niềm tin, hạnh phúc và đặc biệt là các con - điều quý giá nhất cuộc đời.
Tôi bơ vơ, tuyệt vọng và tự trách bản thân đã để cảm xúc chi phối, đẩy cuộc sống mình vào ngõ cụt.
Quay trở về nhà mẹ đẻ ư, tôi còn mặt mũi nào? Xin chồng tha thứ, liệu anh ta có chấp nhận tôi và nếu chấp nhận thì liệu rồi, tôi sẽ trở thành gì trong ngôi nhà ấy? Hay sẽ lại tiếp tục cuộc sống trong căn nhà mà tôi coi như nhà tù và giờ còn tồi tệ hơn nữa? Tôi phải làm sao đây?
Độc giả giấu tên
Mời độc giả chia sẻ quan điểm và gửi tâm sự của mình đến chúng tôi. Biết đâu, câu chuyện của bạn có thể giúp ai đó tìm thấy sự đồng cảm, hoặc đơn giản là giúp chính bạn vơi đi những muộn phiền.
Tâm sự gửi về email: Bandoisong@vietnamnet.vn.