Gương mặt thơ: Trần Quang Đạo
Quê Quảng Bình, sống và làm báo, làm thơ ở Hà Nội, từng là bộ đội, rồi làm tổng biên tập một tờ báo cho thiếu nhi, Trần Quang Đạo là một nhà thơ tài hoa và... nhiều giai thoại.
Hai vợ chồng đều là tiến sĩ văn chương, vợ làm xuất bản, chồng làm báo, cả nhà dính tới chữ nghĩa, vừa thuận lợi nhưng cũng nhiều “khó xử” khi người này định làm gì, thậm chí mới nghĩ gì người kia đã hiểu.
Ông đa tài đúng nghĩa khi danh chính ngôn thuận là nhà thơ nhưng lại có tới mấy tập văn xuôi, gần hai chục đầu sách cả văn xuôi và thơ, có 2 tiểu thuyết và 1 truyện dài, được tái bản tới 5 lần. Không chỉ thế, ông còn vẽ, chơi được vài nhạc cụ như piano, guitar và sáng tác ca khúc.
Ông được nhiều giải thưởng văn học ở Tạp chí Văn nghệ Quân đội, Nhà xuất bản Kim Đồng, Hội Nhà văn Việt Nam. Năm 2019, tập thơ “Bay trong mơ” của ông được Giải thưởng văn học ASEAN.
Có người nhận xét thơ ông thuộc trường phái hiện đại, nhưng tôi đọc thấy vẫn dịu đến nao lòng: “Có một nhẫn trăng ở mỗi cuộc đời/Em giận dỗi đau một màu trăng khuyết/Anh nóng giận mây đen trùm ánh biếc/Nhưng bao giờ cũng vành vạnh rằm lên” hoặc như: “Không có gì để che ướt nỗi buồn/qua bến đò đầy lang thang gió gọi/gọi về nơi đâu-gọi về trời sâu/nhạc Trịnh rơi hoài không đi ra ngoài/rơi rơi rơi rơi rơi rơi…”.
Nhà thơ Văn Công Hùng chọn và giới thiệu.
MẸ ĐI MÁY BAY
Cuống vé như cánh đồng được mùa
mẹ cất kỹ trong túi áo nâu cài kim băng kín miệng
sợ mất đi là mất cả mùa màng.
Mẹ đi máy bay
trầu cau ấm một khoang ngồi
mùi rơm rạ lót trong kẽ tay còn phảng phất
lòng mang đầy ca dao.
Mẹ bay lên trời cao
xác lập một vế đối với nền văn minh nhập khẩu
đám mây lắc
lời ru thầm càng đầy
máy bay đỗ miếng trầu chưa kịp dập.
Nơi mẹ đến vừa có tiếng trẻ khóc nứt đêm
con trai làm ăn xa
thêm một quê hương của bé ra đời.
Không để quê nhà rụng rơi
mẹ lên máy bay cả cánh đồng nghiêng nghiêng phía dưới
khứ hồi một giấc mơ…
NHẪN TRĂNG
(Cho K.L)
Có một nhẫn trăng lấp ló tròn đầy
Em gìn giữ hào quang của tình yêu bền bỉ
Một đời khép những chuỗi ngày đơn lẻ
Vòng thời gian năm tháng kết liền.
Anh đi xa vầng sáng ở trên đầu
Tròn vành vạnh giữa trong xanh cổ tích
Anh cúi xuống suối trong màu ngọc bích
Nhẫn trăng rơi lấp loáng mắt cười.
Có một nhẫn trăng ở mỗi cuộc đời
Em giận dỗi đau một màu trăng khuyết
Anh nóng giận mây đen trùm ánh biếc
Nhưng bao giờ cũng vành vạnh rằm lên.
Bao giờ rồi em cũng kề bên
Những nẻo trăng vẫn về trong trí nhớ
Dẫu xa nhau bao mùa cách trở
Vẫn tròn đầy nhẫn trăng thuở trao nhau.
HỎI
Mắt buồn gặp mây trắng
bay mãi ngàn năm
tại sao
những đỉnh núi có mây về mà vẫn cô đơn?
Hỏi sông tìm chi trôi mải miết
nạo lòng mình minh chứng lời thề
gặp biển
vỡ từng con sóng.
Hỏi người đang yêu
vòng tay trăng khuyết
lấp đầy những thiếu hụt
nghiêng cả biển-thủy triều cũng bất lực triệu triệu năm.
Thôi thì hỏi trời
Vòi vọi cao xanh lặng im không nói
thế mới biết những khi buồn vời vợi
trời khác chi ta giông bão thất thường!
Nguồn Gia Lai: https://baogialai.com.vn/guong-mat-tho-tran-quang-dao-post264614.html