Hành trình tấm bằng giỏi của nam sinh bạn cõng đến trường
Tấm bằng Giỏi Đại học Bách khoa của Tất Minh là quả ngọt cho một hành trình nghị lực phi thường, trong đó, có hành trang là tình bạn như cổ tích.
Hành động xúc động ấy đã tái hiện câu chuyện cổ tích đời thường với nhân vật chính mang tên Nguyễn Tất Minh – cậu sinh viên khuyết tật vượt khó và tốt nghiệp loại Giỏi của Đại học Bách khoa Hà Nội.
Khoảnh khắc đặc biệt của tình bạn cổ tích
Ngô Văn Hiếu, sinh viên năm thứ 5 ngành Y khoa, Trường Đại học Y Dược Thái Bình, chàng trai cõng bạn lên nhận bằng tốt nghiệp kể, sáng 10/5, kết thúc buổi học sáng, em vội bắt chuyến xe khách lên Hà Nội. Mục đích duy nhất của chuyến đi là để có mặt trong khoảnh khắc quan trọng của người bạn thân thiết: lễ trao bằng tốt nghiệp của Nguyễn Tất Minh.
Ngày hôm đó, Minh chính thức trở thành tân cử nhân ngành Khoa học máy tính, Trường Đại học Bách khoa Hà Nội, với tấm bằng loại Giỏi nhờ điểm trung bình tích lũy CPA 3.23/4 – thành quả sau bốn năm miệt mài học tập và vượt qua nhiều rào cản về thể chất lẫn môi trường học thuật.
“Mình rất vui khi có mặt trong ngày tốt nghiệp của Minh, vì đó là kết quả hoàn toàn xứng đáng với những nỗ lực bền bỉ của bạn suốt chặng đường vừa qua,” Hiếu chia sẻ, giọng nhẹ nhưng rắn rỏi.
Ngồi lặng lẽ ở cuối hội trường, Hiếu theo dõi toàn bộ buổi lễ với ánh mắt chăm chú. Khi MC xướng to tên “Nguyễn Tất Minh”, cậu đứng dậy, bước nhanh lên bục và, như một thói quen, cúi xuống cõng người bạn nhỏ bé trên lưng – cùng nhau tiến về phía ánh đèn sân khấu.

Đã 10 năm Hiếu làm “đôi chân” đưa bạn đến lớP. Ảnh: Hoàng Đông/Lao động thủ đô.
Cả hội trường vỗ tay vang dội. Nhiều người nhận ra hai chàng trai ấy – hình ảnh đã từng gây xúc động mạnh cách đây hơn bốn năm với câu chuyện “10 năm cõng bạn đến trường”.
Với Minh, đây không chỉ là ngày tốt nghiệp. Đây còn là ngày mà ký ức tuổi thơ, tình bạn son sắt và những tháng năm nhọc nhằn được gói gọn trong một khoảnh khắc giản dị nhưng thiêng liêng.
“Mình mong sang năm có thể dự lễ tốt nghiệp của Hiếu”, Minh mỉm cười nói, đôi mắt ánh lên niềm tin như chưa từng có giới hạn nào ngăn được hai người bạn ấy bước tiếp cùng nhau.
Câu chuyện truyền cảm hứng
Nguyễn Tất Minh và Ngô Minh Hiếu đều lớn lên trong những gia đình thuần nông ở xã Đồng Thắng, huyện Triệu Sơn, tỉnh Thanh Hóa. Bố mẹ của cả hai đều làm ruộng, quanh năm “bán mặt cho đất, bán lưng cho trời”, cuộc sống không dư dả nhưng chan chứa tình thương.
Ngay từ khi chào đời, Tất Minh đã không may mắc khuyết tật bẩm sinh: hai chân bị liệt hoàn toàn, một cánh tay co quắp không thể cử động. Gia đình tuy nghèo nhưng vẫn không ngừng hy vọng. Minh kể lại: “Hồi đó, nhà em từng đưa em ra Hà Nội nhiều lần để khám và điều trị, nhưng cuối cùng vẫn không có kết quả.” Dù chạy chữa khắp nơi, phép màu đã không đến.
Thế nhưng, may mắn lớn nhất trong cuộc đời Minh không phải là một ca phẫu thuật thành công, mà là tình bạn đặc biệt với Ngô Minh Hiếu. Khi ấy, cả hai mới chỉ học lớp 2 – cái tuổi còn mải chơi, hồn nhiên và vô lo. Vậy mà chính cậu bé Hiếu đã ngỏ lời với gia đình và thầy cô: em sẽ cõng Minh đến trường mỗi ngày.

Tình bạn đẹp khiến nhiều người ngưỡng mộ. Nông thôn Việt.
Không cần suy nghĩ lâu, Hiếu đưa ra quyết định ấy một cách bản năng nhưng chân thành. “Nhìn mình và các bạn có tay chân lành lặn, được chạy nhảy, chơi đùa mà bạn thì chỉ ngồi một chỗ, không làm được gì. Em thấy thương bạn lắm mà không biết giúp gì, nên em quyết tâm cõng bạn đến lớp,” Hiếu từng chia sẻ, bằng giọng kể bình dị như chính tình cảm của em dành cho người bạn đặc biệt.
Mười năm đồng hành là một chặng đường đường không hề ngắn trong tuổi thơ và tuổi học trò của cả hai. Dù trời mưa hay nắng, dù đường làng lầy lội hay bụi mù, Hiếu vẫn đều đặn cõng Minh đến lớp, như một lời hứa không bao giờ đổi. Trên đôi vai gầy của người bạn nhỏ, Minh tìm thấy một chỗ dựa vững chãi, ấm áp và bền bỉ hơn bất kỳ phương tiện nào – đó là tình bạn chân thành không điều kiện.
Trong kỳ thi tốt nghiệp THPT Quốc gia năm ấy, cả hai đã cùng ghi dấu ấn bằng những điểm số đáng ngưỡng mộ. Tất Minh với số điểm 28,1 khối A (Toán 9,6; Lý 9,25; Hóa 9,25) - trúng tuyển ngành Công nghệ Thông tin của Đại học Bách khoa Hà Nội. Còn Minh Hiếu thi khối B, đạt 28,15 điểm (Toán 9,4; Hóa 9,75; Sinh 9,0) nhưng thiếu 0,25 điểm để vào Đại học Y Hà Nội. Cậu quyết định theo học Đại học Y Thái Bình để tiếp tục hành trình chạm đến ước mơ trở thành bác sĩ.
Hơn bốn năm kể từ ngày mỗi người chọn một ngả đường đại học, Hiếu và Minh vẫn giữ liên lạc đều đặn. Trong hai năm đầu đại học, khi lịch học còn chưa quá dày và chưa bước vào giai đoạn lâm sàng, Hiếu thường tranh thủ những dịp rảnh rỗi để bắt xe lên Hà Nội thăm Minh – như một cách duy trì sợi dây tình bạn không khoảng cách.
Từ năm thứ ba, chương trình học ngành Y ngày càng nặng với lịch học lý thuyết dày đặc, thời gian học lâm sàng tại bệnh viện, đi trực, đi thực tế... khiến những chuyến gặp nhau trở nên hiếm hoi hơn. Dẫu vậy, khoảng cách địa lý không làm nhạt phai sự gắn bó. Cả hai vẫn thường xuyên nhắn tin, gọi điện để hỏi thăm nhau, chia sẻ chuyện học tập, cuộc sống, và động viên nhau cùng cố gắng.
Sau lễ tốt nghiệp, Minh dự định làm việc tại nhà trong lĩnh vực CNTT, tìm kiếm công việc tự do phù hợp với điều kiện sức khỏe. Còn Hiếu tiếp tục hoàn thiện năm cuối tại Đại học Y Dược Thái Bình.
Câu chuyện của Minh và Hiếu không chỉ dừng lại ở những năm tháng cõng bạn đến trường hay những điểm số ấn tượng. Nó là một minh chứng sống động cho tình bạn diệu kỳ, vượt lên trên mọi khó khăn, thử thách. Dù giờ đây mỗi người một phương, ngọn lửa ấm áp của tình bạn ấy vẫn tiếp tục soi đường, tiếp thêm nghị lực cho cả hai trên hành trình chinh phục ước mơ. Và hơn thế nữa, câu chuyện của họ đã, đang và sẽ mãi là nguồn cảm hứng mạnh mẽ, gieo vào lòng người đọc niềm tin vào những điều tốt đẹp, vào sức mạnh phi thường của lòng nhân ái và ý chí vươn lên trong cuộc sống.