Học sinh tiểu học viết văn tả ông bố giám đốc, đọc câu cuối ai cũng 'cười lăn'
Bài văn có nội dung chân thực đến mức khiến nhiều người lớn phải bật cười.
Ở lứa tuổi tiểu học, khi học sinh được yêu cầu viết văn tả người thân, chúng ta vẫn thường mong đợi những bài viết chan chứa tình cảm, những lời khen dễ thương dành cho cha mẹ - người đã nuôi dưỡng các em từ tấm bé. Thế nhưng, trong vô số những bài văn đầy yêu thương và lý tưởng hóa hình ảnh người lớn ấy, lại có một bài viết khiến người đọc bất ngờ bởi sự "chân thực đến từng chi tiết".
Đó chính là bài văn của cậu học trò với câu mở đầu: "Nhà em có nuôi một ông bố tên là N.Q.T."
Nguyên văn bài viết như sau: "Nhà em có nuôi một ông bố tên là N.Q.T. Bố em làm nghề giám đốc, bố 43 tuổi. Sáng nào bố cũng vào nhà vệ sinh rất lâu, em buồn vệ sinh mà phải chờ bố ra. Em gọi thì bố bảo, mày xuống nhà vệ sinh tầng 1 đi. Em nói, con sợ ma, bố bảo, thế phải cố mà nhịn, đàn ông phải tập trải qua khó khăn cho quen đi con ạ.
Ngày nào bố đi làm tận khuya mới về. Em hỏi thì bố bảo, tao đi tiếp khách. Thi thoảng bố mới vào bếp nấu ăn. Hôm nào bố nấu đều có trứng luộc, thịt luộc. Bố còn hút xì gà rất hôi. Em chỉ hơi thương bố một chút thôi”.

Bài văn của cậu học sinh Tiểu học khiến dân tình "cười bò"
Không mỹ từ, không hoa mỹ, không cố gắng tỏ ra xúc động - bài văn này như một chiếc gương chiếu thẳng vào thực tại đời sống trong nhiều gia đình, nơi những “ông bố giám đốc” thường vắng bóng ở nhà, bận rộn với các cuộc họp và tiếp khách đến tận khuya. Sự hiện diện duy nhất của họ trong mắt con là… mùi xì gà, các bữa ăn đơn giản và thời gian ngồi nhà vệ sinh quá lâu.
Một chi tiết hài hước khác chính là câu kết: "Em chỉ hơi thương bố một chút thôi". Trong khi nhiều bài văn khác thường kết bằng "Em yêu bố mẹ rất nhiều" hay "Em cảm ơn bố đã vất vả vì gia đình", thì ở đây, tình cảm dành cho bố được định lượng bằng một cụm từ "hơi thương", lại còn "một chút thôi". Đây chính là chỗ đắt giá của bài viết, không phải vì em học trò này không có tình cảm với bố, mà có thể vì những hành động, sự quan tâm và kết nối từ phía người bố chưa đủ để xây dựng mối liên hệ tình cảm rõ nét với con.
Chính vì vậy, khi tiếng cười qua đi, nhiều người khuyên ông bố nên dành thêm thời gian để kết nối với con. Bởi lẽ dưới góc nhìn của cậu nhóc, ông bố vẫn còn dành ít thời gian cho con, mà còn có nhiều tật xấu cần bỏ.
Ngay sau khi bài văn được chia sẻ, mạng xã hội đã nổ ra hàng loạt bình luận vừa buồn cười vừa chua cay:
"Một pha tả bố mà như đi report, quá thật, quá gắt!"
"Thương ông bố bị con bóc phốt không thương tiếc"
"Mỗi lần bố luộc trứng là một lần con phải chịu đựng..."
"Cái kết 'chỉ hơi thương bố một chút thôi' phóng thẳng vào tim ông bố"
Hãy để trẻ viết những câu văn thật lòng
Bài văn của cậu bé tiểu học có thể khiến người lớn bật cười, nhưng cũng là lời nhắc nhở nhẹ nhàng rằng: đôi khi, trẻ chỉ cần được nói đúng điều mình nghĩ.
Trong môn Tập làm văn, thay vì ép các em viết những lời khen sáo rỗng hay kết bài theo kiểu “em yêu bố mẹ rất nhiều”, người lớn có thể khuyến khích các em viết đúng cảm nhận thật của mình, bằng giọng văn mộc mạc, ngây ngô nhất. Đó có thể là một ông bố "hút xì gà rất hôi", một bà mẹ "nấu ăn hay quên cho muối", hay đơn giản là câu kết "em chỉ hơi thương bố một chút thôi".
Những câu chữ tưởng chừng vô tư ấy lại giúp người lớn hiểu thêm về suy nghĩ của con. Trẻ không cần viết văn cho hay, trước tiên hãy để các em viết cho thật. Và chính những điều thật ấy mới là cách giúp các em gần hơn với môn văn - một môn học không chỉ chấm điểm câu từ, mà còn chạm đến cảm xúc.
Một bài văn có thể chưa hoàn hảo về ngữ pháp, chưa tròn trịa về cấu trúc, nhưng nếu đó là tiếng nói trung thực của một đứa trẻ, thì bài văn ấy đã hoàn thành một nhiệm vụ quan trọng: giúp em biết rằng suy nghĩ của mình có giá trị, và việc viết ra suy nghĩ ấy là điều được trân trọng.
Bởi vậy, thay vì chỉnh sửa bài văn để "cho đúng đề", người lớn cần học cách lắng nghe điều trẻ đang thực sự nói. Bài học lớn nhất không nằm trong câu chữ, mà nằm ở chính mối quan hệ giữa người viết và người đọc, giữa đứa trẻ và người lớn.