Hơn 2 lần có bằng chứng chồng ngoại tình
Tôi và anh cưới nhau đến này đã trải qua 8 năm, với tôi 8 năm ấy là cả một quãng thời gian chịu đựng và sống trong tủi nhục. Cuộc sống gia đình với tôi vui ít buồn nhiều, tôi đã âm thầm khóc cạn nước mắt. Tất cả sóng gió đều do chồng tôi đem lại.
Chồng tôi không phải là người con trai có ngoại hình hấp dẫn. Thế nhưng anh là người có tài năng, có duyên ăn nói và chinh phục mọi người bởi trình độ kiến thức, đặc biệt là một tấm lòng luôn hết lòng vì mọi người.
Là người có mối rộng, lại làm ở ngành thông tin nên anh thường xuyên vắng nhà. Chúng tôi có một tình yêu đẹp từ thời sinh viên và kết thúc bởi một đám cưới khí hơi sớm so với tuổi của anh- 26 tuổi. Điều này là do bố mẹ tôi mong muốn vì thấy chúng tôi yêu nhau đã 5 - 6 năm rồi mà không nói tới chuyện hôn nhân.
Vì rất yêu chồng nên tôi sẵn sàng cáng đáng việc nhà để anh yên tâm với những chuyến đi của mình. Niềm đam mê giống như có một lực nào đó, dụ anh đi biền biệt. Tôi dù rất buồn vì luôn phải sống trong cảnh đơn chiếc nhưng hoàn toàn có thể chịu đựng và sẵn sàng chịu đựng vì chồng.
Tôi hầu như một mình nuôi con vất vả đủ đường. Là người sống nội tâm nên tôi một mình gặm nhấm nỗi buồn của mình, đầy stress tuy vẫn rất tin yêu và thần tượng chồng. Dẫu biết rằng, chồng tôi vốn là người đa tình (trước khi yêu tôi đã có tới 3 mối tình- đấy là tôi biết). Còn khi đã là người có tiếng thì có hàng tá phụ nữ hâm mộ tài năng của anh. Họ lao vào anh như con thiêu thân, mặc dù thừa biết anh đã có gia đình.
Vì tình yêu quá sâu sắc với chồng mà tôi mù quáng tin tưởng anh tuyệt đối. Từ khoảng thời gian 3 năm sau ngày cưới tôi đã cảm nhận được sự thời ơ của anh với vợ con. Anh dù có ở nhà cũng thường làm việc đến khuya rồi lên giường quay lưng lại hai mẹ con ngủ, mặc cho tôi tủi hờn, khóc thầm với con.
Chuyện chăn gối của chúng tôi cũng thất thường và rất ít, phần nhiều do tôi chủ động. Anh vốn không phải là người khỏe về sinh lý và rất mặc cảm về chuyện này (hoặc anh đã có người khác từ lâu nên không cần đến vợ nữa). Bốn năm sau ngày cưới, một ngày nọ chúng tôi có cuộc cãi nhau nảy lửa.
Như thường lệ, anh chẳng thèm đếm xỉa đến cảm xúc của tôi, không dỗ dành, lẳng lặng bỏ đi. Từ khi lấy nhau tôi đã bị sốc nặng vì lúc yêu anh là người chủ động tán tỉnh, săn đón tôi mãi, lúc nào cũng chiều chuộng tôi, những lúc giận hờn thì phải chờ bằng được tôi làm lành mới ra về, dẫu có 2-3 giờ sáng. Thế mà giờ đây anh bỏ mặc tôi.
Lúc trở về nhà, anh say mềm lên giường ngủ, để ở bàn, tôi tức điên lên. Như có xui khiến, tôi cầm lấy điện thoại. Và dòng tin nhắn anh gửi cho người con gái mà anh nói yêu thương, nhớ nhung đã như nhát dao đâm vào tôi. Khi đó tôi chỉ biết khóc vì ngộ ra rằng khi không còn tình yêu thì không níu kéo nhau làm gì, tôi cho anh được tự do đi đến với tình yêu của mình.
Anh quỳ xuống van xin, khóc lóc hứa với tôi đủ điều. Tôi đã tha thứ nhưng thực sự trong lòng niềm tin đã chết. Để đoạn tuyệt với người con gái kia, anh chuyển cơ quan, chứng tỏ cho tôi thấy anh cắt đứt . Cho đến bây giờ tôi cũng không hề biết mặt người định cướp chồng mình. Bởi tôi không có ý định gặp mặt tình địch, chỉ quan tâm đến cảm xúc của chồng.
Tôi cố gắng thay đổi cách sống, vì nghĩ rằng một phần lỗi lầm của anh là do mình. Có thể trước đây vì quá yêu con, chăm lo cho con mà tôi không chú ý đến việc chăm sóc chồng. Thời gian cũng làm tôi nguôi ngoai, nhưng luôn ngấm ngầm để ý các mối của chồng, đặc biệt là điện thoại. Tôi vẫn có cảm giác chồng tôi có điều gì đó giấu diếm, anh luôn mang trong người, ngay cả lúc ngủ cũng để một nơi kín đáo mà tôi không thể biết.
Tôi nói thẳng sự nghi ngờ của mình với anh và nhận được câu trả lời rằng: “Vì của anh phức tạp nên không muốn tôi hiểu lầm vì những cú hay tin nhắn vớ vẩn” . Tôi làm sao tin được sự giải thích vớ vẩn đó. Và, các cụ nói cấm có sai: cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra.
Cách đây 1 năm, trong một lần làm việc khuya, chồng tôi mệt quá đi ngủ mà quên cất điện thoại, tôi nuôi con nhỏ nên hay thức đêm đã tình cờ phát hiện ra một tin nhắn gửi đến lúc 12 giờ đêm đại ý rằng: từ ngày gặp anh em đã không có cảm giác yêu ai cuồng si như thế nữa.
Người phụ nữ này đã có chồng và làm việc cùng chồng tôi ở mới. Người này bảo với chồng tôi rằng đã yêu là không nói lời ân hận, dù sau này thấy rằng đã mù quáng, sai lầm. Còn chồng tôi thì “tâm sự” hôm nay đã cãi nhau với vợ vì tội vợ cấm chồng đi… chơi, nếu không kiềm chế được thì đã tát cho vợ một cái.
Tình cảm đã như chén nước hất đi, tôi đã quá tổn thương, tôi chẳng còn tin lời anh ta nữa. Nhưng còn hai con bé bỏng sẽ ra sao nếu chúng tôi li dị. Tôi cũng định sẽ cho con bé kia một bài học, định gửi bằng chứng ngoại tình cho chồng nó rồi gửi cả đến của 2 con người đểu giả đấy nữa.
Các bạn hãy cho tôi lời khuyên, tôi có nên làm như vậy không? Có nên li dị chồng và làm một bà mẹ đơn thân không?