Không dám về quê vì mẹ chồng đòi hỏi quá trớn, tới khi bà 'mượn' cả tiền mua nhà tôi mới bóc mẽ sự thật
Trước mỗi lần chúng tôi về quê, mẹ chồng luôn gọi điện nói ngon ngọt, đưa ra yêu sách phải mua cái này, cái kia. Có lần những món đồ bà yêu cầu khiến 2 vợ chồng hết cả tháng lương.
Tôi yêu Thắng có nửa năm thì kết hôn. Mặc dù chưa tìm hiểu rõ lắm về gia đình anh, nhưng qua những lần tiếp xúc thì cảm giác mình được lòng mẹ chồng tương lai. Mỗi lần tôi ghé chơi, bà đều niềm nở ra mặt. Bà cứ bám riết lấy tôi, rồi thủ thỉ:
- Mẹ ấy, sinh được 2 thằng con trai nên chúng nó vô tâm lắm. Giờ có cô con dâu, mẹ coi như con gái trong nhà. Mẹ mừng hết sức đây. Từ giờ lễ Tết, giỗ chạp là có con dâu bếp núc cùng rồi.
Chưa cưới về mà nghe mẹ chồng tương lai nói như thế, ai chẳng vui đúng không? Tôi cũng không ngoại lệ. Và sự thật là cũng 1 phần vì bà như thế khiến tôi quyết định lấy Thắng mà không còn lăn tăn, do dự gì. (Trước đó, biết gia cảnh Thắng kém nhà mình, lương của anh cũng không bằng nên tôi rất đắn đo.)
Rồi chúng tôi kết hôn, 2 vợ chồng vẫn làm việc và sinh sống tại Hà Nội. Cứ khoảng 4 – 5 tuần thì chúng tôi về quê thăm bố mẹ 2 bên 1 lần. Ít va chạm nên tôi và mẹ chồng hầu như chẳng có xích mích gì.
Chưa kể, bà còn luôn tỏ ra nhớ nhung tôi như con gái ruột. Cứ 2 – 3 ngày tôi mà chưa gọi là bà lại chủ động gọi cho tôi, giọng hờn dỗi:
- Con dâu bận lắm hả, sao không thấy gọi về cho mẹ?
- À, con xin lỗi. Mấy nay con tăng ca, tối về muộn lại sợ mẹ ngủ sớm nên không gọi.
- Ừ, không sao. Mới mấy hôm không nghe con dâu tíu tít mẹ nhớ thế.
Đấy, bà chẳng gọi cho Thắng như gọi cho tôi đều như vắt chanh, kể lể đủ chuyện từ nhà ra ngõ, từ hàng họ cho tới người không quen… Chưa kể bà cứ gọi tôi "Tuyết à, Tuyết ơi" ngọt xớt, rồi dặn dò hết nước hết cái chẳng khác gì mẹ đẻ cả.
Có lần đang đi cà phê cùng hội bạn mà chúng nghe được, ai nấy đều sửng sốt trêu tôi:
- Khiếp, mẹ chồng mày còn quan tâm mày hơn mẹ đẻ tao đấy.
- Số con Tuyết thế mà may nhỉ, tưởng vớ phải anh chồng không mấy khá giả nhưng bù lại mẹ chồng cưng như cưng trứng.
- Mẹ chồng mày nói ngọt thế, không ai nghĩ là gọi cho con dâu luôn.
Những lúc ấy tôi cũng có chút vui vui trong lòng. Đương nhiên rồi, là con gái mà, cuộc sống hôn nhân hạnh phúc được mọi người ngưỡng mộ ai mà không mừng!
Thế nhưng, mẹ chồng bắt đầu lộ rõ mục đích sau những lời ngon ngọt ấy từ dạo giáp Tết năm ngoái. Mọi câu chuyện của bà đều hướng về chuyện quà cáp. Nào thì con dâu nhà này tặng bố mẹ chồng cái tủ lạnh, con dâu nhà kia biếu 20 triệu… Tôi nghe xong cũng chỉ biết cười trừ, rồi vờ hỏi ngược:
- Thế mẹ thích cái gì để con với anh Thắng mua hả mẹ?
Nào ngờ, bà bắt đầu tuôn ra 1 tràng:
- Cái TV ở nhà nhỏ quá, lại bắt sóng kém. Mẹ muốn mua 1 cái to đặt phòng khách, cái cũ này bỏ vào phòng ngủ của bố mẹ.
À, mua thêm mấy giỏ hoa quả con nhé, để lên bàn thờ cho sang nè. Mà khi nào về thì con chở mẹ đi mua mấy lẵng hoa để trang trí nữa. Với lại con giúp mẹ đổi 5 triệu tiền lẻ nhé.
Tôi nghe những thứ bà cần mà hãi hùng. Đương nhiên, nói là "giúp mẹ" nhưng tôi thừa hiểu rằng tự bỏ tiền túi ra.
Vụ ấy khiến tôi và Thắng cũng lao đao dù chưa đáp ứng toàn bộ yêu cầu của mẹ chồng. Nhưng chính xác từ khi ấy, mẹ chồng bắt đầu đưa ra yêu sách này kia mỗi lần chúng tôi về quê. Bà luôn gọi điện thoại lên, ngọt nhạt nói chuyện với tôi, rủ rê về quê rồi chốt 1 câu: "Mẹ muốn mua abc, xyz…". Sợ thật sự!
Cũng chính vì thế, tôi và Thắng bắt đầu hạn chế về. Bởi mỗi lần như thế là hết cả tháng lương dành dụm của 2 vợ chồng.
Tuy nhiên, tôi vẫn cứ nhịn. Cho tới hôm gần đây, mẹ chồng gọi lên và nói muốn sửa nhà, bảo 2 vợ chồng gửi 300 triệu về. Tôi điếng người, hơn 1 năm kết hôn, tôi chúng tôi mới để dành được 200 triệu để mua nhà ngoài này. Vậy mà giờ mẹ chồng nói vậy, tôi nhịn không nổi!
Sau một hồi Thắng nói mà bà vẫn nằn nì để đòi tiền, tôi cầm điện thoại, rồi bảo:
- Mẹ ơi, mỗi tháng chúng con về quê 1 lần. Mỗi lần về quà cáp cho bố mẹ hết hơn chục triệu, mẹ nghĩ chúng con để được bao nhiêu sau 1 năm kết hôn mà giờ mẹ đòi 300 triệu? Mẹ nghĩ vì sao đã gần 2 tháng rồi con trai mẹ chưa dám về nhà? Vì chúng con không có tiền để cho gói bảo hiểm cho mẹ, mua quần áo mới cho mẹ đấy ạ.
Tôi nói tới đó, thấy đầu dây bên kia im re. Sau một hồi, bà tắt máy mà không nói thêm gì. Tôi nhìn Thắng thở dài thườn thượt, anh xin lỗi tôi rồi hứa từ nay sẽ có kế hoạch chi tiêu, biếu xén bố mẹ cho phù hợp hơn. Tôi cũng gật đầu, sinh con còn chẳng dám sinh để chờ mua nhà, mà mẹ chồng cứ yêu sách thế này tôi đúng là chịu hết nổi!