Kỳ 5: Ông trùm bóng bẩy
Dũng 'mượt' là cái tên mà cả ba đối tượng: Phạm Chí Thức, Nguyễn Minh Đức và Trần Đức Quý đều cố giấu trong quá trình làm việc với cơ quan điều tra công an TP.Thủ Dầu Một - Bình Dương. Chúng giấu vì 'lễ nghĩa' giang hồ - đàn em có bổn phận 'giữ gìn danh tiếng' cho đại ca.
Hơn nữa , trong vụ án mà khung hình phạt có thể lên đến tột đỉnh là tù chung thân hay "dựa cột" (tử hình), nếu kẻ cầm đầu chưa sa lưới thì cơ quan điều tra khó đề nghị truy tố tội giết người được! Cuối cùng Dũng "mượt" cũng hiện lên trong hồ sơ điều tra vụ án giết người bằng súng ở Bình Dương vào ngày 06/01/2013 với đầy đủ tính chất của một tội phạm cực kỳ nguy hiểm. Với những ai theo dõi đầy đủ loạt bài dài kỳ này, sẽ còn nhớ Dũng "mượt" rất lâu.
Không chỉ là một "đại ca" mưu mô, xảo trá, hành động liều lĩnh coi thương pháp luật; Dũng "mượt" còn khiến nhiều chị em phải ghen tị vì... có rất nhiều "bồ", toàn những chàng đẹp trai, trẻ trung, vạm vỡ. Chị em còn phải nể Dũng ở khoản... điệu, với quần áo lúc nào cũng bóng bẩy, thơm nức, đầu tóc luôn được chăm sóc cầu kỳ, chải keo mượt mà. Một số "người tình", đồng thời là đàn em của Dũng cho biết: "Anh ấy cưng chúng em như trứng mỏng, chiều chuộng đủ cách. Ở bên anh ấy cứ là sướng như tiên...".
Dũng "mượt" tên đầy đủ là Nguyễn Tiến Dũng, sinh năm 1970, thường trú tại tổ 2 Trường Lâm, phường Việt Hưng, quận Long Biên, Hà Nội. Dũng nguyên là lái xe cho một vị lãnh đạo cơ quan bảo vệ pháp luật ở Hà Nội, sau đó chuyển nghề sang làm cảnh sát chống tội phạm ma túy ở một quận nội thành của Thủ Đô. Trong thời gian làm việc ở đơn vị này, Dũng ăn chơi phô trương, lại nợ nần, bị nhiều người đến cơ quan đòi nợ và có quan hệ phức tạp, ảnh hưởng đến công tác. Vì vậy, Dũng đã bị cho nghỉ việc.
Dũng chuyển sang chơi số đề với mong ước nhanh chóng tìm được nhiều tiền để trả nợ. Song càng say đề, nợ nần càng chồng chất, càng bí lối ra và bị bọn giang hồ đòi nợ thuê dí suốt ngày đêm. Đó là lý do bức bách để đầu năm 2013, Dũng phải nhận "hợp đồng" vào Bình Dương giết anh Nguyễn Tấn Phú với giá một tỷ đồng, theo đề nghị của một cặp vợ chồng mà Dũng chưa hề quen biết (chúng tôi sẽ đề cập ở những phần sau của loạt bài này).
Sau khi thực hiện phi vụ tày trời này, đối tác cũng chỉ trả 45% số tiền theo hợp đồng. Sau khi trừ chi phí và chia cho các đàn em cùng tham gia, Dũng còn lại số tiền ít ỏi không đủ trả nợ. Cũng trong thời gian li dị vợ và đổ nợ đó, Dũng quen với một "nữ quái" nghiện ma túy, và chính "nữ quái" này đã dẫn dắt Dũng vào con đường buôn bán "cái chết trắng". Từng là cảnh sát phòng chống tội phạm ma túy lâu năm, dĩ nhiên Dũng hiểu cái giá phải trả nếu những chuyến đi "đánh hàng" không trót lọt và bị bắt. Song trong lúc cùng đường, nếu không có tiền trả nợ, bị giang hồ xử cũng chết, nên Dũng chặc lưỡi: "Đường nào cũng chết, cứ liều xem sao!". Hơn nữa, Dũng tin tưởng với kinh nghiệm từng trải trong những năm tham gia công tác chống tội phạm ma túy, Dũng có thể đối phó với lực công an nên "không có gì phải lăn tăn nữa!"...
Qua vài chuyến ra biên giới phía Bắc mua một số loại ma túy tổng hợp về phân phối cho các quán bar, vũ trường ở Hà Nội thành công, Dũng giàu lên nhanh chóng (theo nhiều nguồn tin, mỗi tháng Dũng lãi ròng hàng tỷ đồng nhờ mua bán trái phép chất ma túy). Sau khi li dị, vợ con không còn ở chung, Dũng bung tiền tỷ kiếm được từ hoạt động bất chính, đầu tư biến ngôi nhà 3 tầng trong hẻm của mình thành một nơi tiện nghi và kiên cố, tựa như một "pháo đài" nội bất xuất, ngoại bất nhập. Từ ngoài đường vào hẻm chỉ là đường nhỏ độc đạo, Dũng cho lắp nhiều camera để ai ra vào hẻm đều lọt vào tầm kiểm soát của người trong nhà.
Đã vậy, y còn thuê thợ về lắp hàng rào sắt kín mít, kiên cố với 2 lớp cửa ra vào. Nếu từ ngoài vào, phải khóa lớp cửa thứ nhất rồi mới mở được lớp cửa thứ hai. Nếu từ trong ra, phải khóa lớp cửa bên trong rồi mới được mở lớp cửa bên ngoài. Bằng cách bố trí chặt chẽ này, nếu lực lượng công an từ ngoài muốn vào trong nhà của Dũng hơi bị khó. Nếu trong nhà có kẻ muốn làm nội ứng cho công an từ bên ngoài đột nhập vào cũng không phải dễ. Suốt ngày, Dũng cố thủ trong "pháo đài" này để chỉ huy đám đàn em đông đảo đưa ma túy từ biên giới về phân phối khắp Hà Nội.
Cẩn thận hơn, Dũng còn thuê một ki-ốt tại tổ 15, phường Gia Thụy, quận Long Biên để làm nơi cất giữ "hàng". Với quy mô làm ăn lớn như vậy, chỉ trong 6 tháng kể từ sau vụ vào Bình Dương giết người và quay ra Hà Nội làm nghề buôn ma túy, Dũng đã giàu lên nhanh chóng và trở thành một đầu mối cung cấp ma túy tổng hợp vào loại lớn nhất Hà Nội. Đã có nhiều tiền và ở vị trí ông trùm được nhiều đàn em chăm sóc, cung phụng; Dũng bắt đầu... đổi cách sống để hối hả hưởng thụ.
Như đã nói ở phần trên, Dũng mang bản chất là người của "thế giới thứ ba". Khi còn công tác trong cơ quan Nhà nước và có gia đình với vợ con đuề huề, Dũng phải kìm nén và che giấu đam mê... trai đẹp của mình. Biểu hiện của thời kỳ "ẩn" này là thích chưng diện, chau chuốt và ga-lăng với đàn ông. Đến khi đã có cuộc sống tự do và thoải mái về tiền bạc, Dũng "bùng nổ" theo đam mê sâu kín của mình. Trong đám đàn em thân tín hàng chục tên phục vụ trong đường dây mua bán ma túy, Dũng chọn ra những chàng đẹp trai, hấp dẫn nhất để làm "cung tần mỹ nữ" cho mình. Đám này được sống chung trong "pháo đài" với Dũng, được ăn ngon, mặc đẹp và chiều chuộng hết mình.
Thậm chí có tên như Nguyễn Ngọc Dương - nguyên là sinh viên cao đẳng công nghệ thông tin, quê quán ở Quảng Ninh, được Dũng chọn làm "tổng quản" trong nhà. Dương chuyên ghi chép sổ sách, theo dõi việc mua bán ma túy. Sau này được Dũng "sủng ái" nên được giao luôn chìa khóa và mật mã két đựng tiền. Có những chuyến "hàng" lớn, Dương được Dũng giao nhiệm vụ làm thủ lĩnh, chỉ huy đàn em lên Lạng Sơn áp tải "hàng" từ biên giới về sau đó chuyển tiền qua ngân hàng để thanh toán cho đối tác.
Một gã đẹp trai khác cũng được "sủng ái" là Trần Anh Quân (27 tuổi), từng là cậu ấm của một gia đình khá giả ở phường Hàng Mã, quận Hoàn Kiếm, Hà Nội, được du học ở Trung Quốc nhiều năm. Bước chân vào đường dây tội lỗi của Dũng "mượt", Quân được tin tưởng giao tìm nguồn hàng ma túy từ Trung Quốc. Nhờ thông thạo tiếng Trung nên Quân đã giúp Dũng mua thành công những lô ma túy với số lượng cực lớn. Quân được Dũng "đặc cách" cho hưởng 25% trên tổng số lợi nhuận từ các chuyến hàng đó.
Còn Phạm Xuân Phương (21 tuổi, quê ở Văn Chấn, Yên Bái) là một tay giao hàng "thiện chiến" của Dũng. Từ một thanh niên lêu lổng ăn chơi, Phương được Dũng tuyển mộ, đào tạo và cung cấp cuộc sống sung sướng đầy đủ, được sử dụng ma túy miễn phí nên hoàn toàn lệ thuộc vào Dũng "mượt". Phương vừa là "nhà phân phối" ma túy, vừa là một trong nhiều "cục cưng" trong dàn trai bao lúc nhúc trong ngôi nhà kín đáo và trụy lạc của Dũng "mượt"...
(Còn tiếp...)
Nguồn CA TP.HCM: http://congan.com.vn/vu-an/ky-5-ong-trum-bong-bay_152704.html