Lúc lấy di vật của mẹ chồng mang đi đốt, thấy cọc tiền rơi lả tả, hai chị chồng vội cất vào túi nhưng đọc mẩu giấy bà để lại, các chị ngậm ngùi đưa hết cho tôi
Tôi không biết các chị ấy có xấu hổ khi đọc những điều đó không. Vì đúng là họ chẳng làm gì cho mẹ cả.
Tôi không biết mình nên vui hay buồn. Người ta vẫn nói ở hiền gặp lành, có lẽ điều đó đúng với hoàn cảnh của tôi lúc này.
Sau khi kết hôn, vợ chồng tôi sống chung với mẹ và gia đình hai chị chồng. Thật ra họ đều có khả năng ra ở riêng. Chỉ có điều ai cũng nhòm ngó miếng đất rộng rãi mà mẹ chồng tôi sống. Đây là một miếng đất đắc địa, lại ở thành phố nên giá trị không hề nhỏ. Vì sợ mất chỗ, các chị ấy mới nhất quyết dọn về nhà ngoại với lý do muốn được gần gũi mẹ.
Thú thật nếu như các chị ấy biết điều, tôi sẽ không bao giờ để ý. Đằng này ai cũng khó khăn với tôi, họ là khởi nguồn của mọi mâu thuẫn trong gia đình. Đi lấy chồng, điều mà tôi sợ đó là cảnh mẹ chồng nàng dâu. Vì thế đối với mẹ chồng, tôi luôn sống có đạo lý và không bao giờ làm phật lòng bà. Còn các chị chồng tôi thì khác. Các chị ấy không quan tâm đến mẹ mà chỉ muốn vòi vĩnh tiền của bà.
Tôi vẫn nhớ khi mẹ chồng bắt đầu đổ bệnh, bà rất mệt mỏi và cần được chăm sóc. Vậy mà hai cô con gái chẳng chăm được ngày nào. Suốt ngày họ chỉ nói về vấn đề chia nhà đất vì sợ mẹ đột ngột qua đời. Bản thân tôi là con dâu, chứng kiến những điều đó mà không sao hiểu được.
Thương nhất là mẹ chồng tôi, suốt mấy tháng trời nằm viện không được con gái ở bên cạnh. Bà chỉ có thể tâm sự với tôi. Nhiều đêm không ngủ được, mẹ chồng lại nói sau khi nhắm mắt xuôi tay, điều mà bà lo chính là các con mất đoàn kết.
Quả thật mẹ chồng tôi đã đoán đúng. Vừa biết mẹ qua đời, hai chị chồng tôi liền gọi ngay cho luật sư để hỏi về di chúc. Lúc luật sư đọc miếng đất được chia làm ba, vợ chồng tôi ở phần lớn nhất, các chị ấy ầm ĩ đòi chia lại. Không những vậy, hôm ấy khi thu dọn đồ để mang đi đốt cho mẹ chồng, chúng tôi thấy mấy cọc tiền rơi ra từ túi áo của bà. Các chị chồng nhanh tay nhặt, nhưng khi chị cả đọc được tờ giấy viết tay để lại thì đưa cho tôi rồi vùng vằng ra ngoài. Lát sau chị hai cũng mang tiền trả tôi không thiếu một xu.
Nội dung bên trong tờ giấy chỉ viết nếu có một ngày số tiền đó rơi vào tay người khác, người đó phải là tôi. Vì chỉ có tôi mới xứng đáng được thừa kế tài sàn của mẹ chồng. Đọc những gì mẹ chồng viết, tôi xúc động đến bật khóc.
Thế nhưng các chị chồng vẫn không để chúng tôi yên. Mấy ngày nay các chị ấy liên tục đòi chia lại đất. Chồng tôi cương quyết không đồng ý vì đã làm theo di chúc. Vậy mà họ vẫn tiếp tục làm phiền chúng tôi. Tôi thật sự mệt mỏi quá, hay là tôi thuyết phục chồng nhường các chị? Nếu không chúng tôi sẽ sống mà không có một ngày yên ổn mất.