Mẹ ra tay giải quyết tình huống tế nhị khiến tôi và bạn gái nể phục
Mải mê công việc, đến năm 35 tuổi, tôi mới có thể dẫn người yêu về ra mắt gia đình ở quê.
Tôi là thanh niên tỉnh lẻ lên thành phố lập nghiệp, có công việc ổn định, nhà riêng, xe riêng. Tuổi thơ khó khăn khiến tôi luôn tâm niệm vươn lên để cuộc sống sau này thoải mái hơn, bố mẹ ở quê cũng an lòng và hãnh diện.
Chính vì dồn hết tâm sức cho công việc, tôi không có thời gian để yêu đương, hẹn hò. Những mối tình thời sinh viên chóng vánh qua đi, không để lại nhiều dấu ấn.
Bố mẹ ở quê mong ngóng tôi thành gia lập thất, hoặc chí ít cũng nghe tin tôi có người yêu. Nói gì thì nói, thấy con trai đã 35 tuổi, sự nghiệp ổn định mà mãi không thấy dẫn bạn gái về, hàng xóm lời ra tiếng vào, bố mẹ tôi không khỏi sốt sắng.
Một hôm, tôi thông báo với bố mẹ: "Cuối tuần này, con về thăm nhà ít hôm. Con muốn đưa bạn gái về nhà ra mắt bố mẹ".
Đối với bố mẹ tôi, có lẽ đây mới là khoảnh khắc đánh dấu sự trưởng thành của con trai. Bố mẹ rất vui mừng. Xen lẫn với sự vui mừng đó là phấn khích, hồi hộp, hạnh phúc… của sự chờ đợi mòn mỏi bao năm qua giờ đây phần nào được đền đáp.
Bố gọi điện cho tôi báo rằng, mẹ rất vui khi biết con trai sẽ dẫn bạn gái về nhà. Mẹ khoe khắp làng trên xóm dưới.
Mẹ liên tục hỏi tôi về tính cách, sở thích của bạn gái để chuẩn bị kỹ lưỡng, mong muốn để lại ấn tượng tốt đẹp khi có khách ghé thăm nhà.
Ngày tôi đưa bạn gái về, bố mẹ đã đi chợ từ sáng sớm, mua rau củ, trái cây tươi để tối chuẩn bị bữa cơm thịnh soạn đón chúng tôi.
Trong bộ váy hồng ngọt ngào, bạn gái lễ phép chào hỏi bố mẹ. Nhìn sắc mặt của mẹ tôi, ít nhiều tôi thấy được sự hài lòng.
4 người vừa ăn, vừa trò chuyện, không khí rất vui vẻ, thoải mái. Sau bữa ăn, tôi cùng bạn gái chủ động giúp dọn dẹp, cùng nhau vào bếp rửa bát.
Sau khi xong việc, 4 người cùng xem tivi trong phòng khách. Mẹ vừa xem, vừa bàn tán sôi nổi với bạn gái tôi. Lúc này, tôi có cảm giác tôi mới là khách trong nhà mình. Nhưng tôi lại cảm thấy thật hạnh phúc và ấm áp.
Buổi tối khi đi ngủ, mẹ trực tiếp nói với tôi và bạn gái: "Con trai mẹ ngủ trên sofa trong phòng khách, còn "con gái" của mẹ ngủ trong phòng của con".
Ý định của tôi là chúng tôi sẽ ngủ chung phòng, dù gì cũng xác định với nhau. Với thời đại này, tôi nghĩ đó là chuyện bình thường. Bạn gái tôi vẫn giữ ý, muốn ngủ riêng, cũng là cách để tôn trọng bố mẹ.
Chính ý kiến dứt khoát của mẹ vừa giải vây cho cô ấy, vừa thuận tình thuận ý không mất lòng ai. Đặc biệt, cách gọi người yêu của tôi là "con gái" khiến chúng tôi như mở cờ trong bụng.
Thực ra tôi hiểu đấy là cách mẹ tôi thể hiện sự tôn trọng với khách, tránh khiến người yêu tôi khó xử. Tuy nhiên, đó chỉ là suy nghĩ đơn thuần của tôi.
Mang thắc mắc hỏi vui với mẹ, mẹ phân tích rất thấu tình đạt lý, khiến tôi càng cảm thấy may mắn khi có một người mẹ tâm lý.
Mẹ nói, bạn gái tôi lần đầu đến nhà, để cô ấy ngủ riêng một phòng là phép lịch sự tối thiểu và cũng là cách thể hiện sự tôn trọng với cô ấy.
Hơn thế nữa, mẹ rất có cảm tình với bạn gái tôi, xác định sẽ là con dâu tương lai. Cho nên mẹ lựa chọn tôn trọng cô ấy. Tôn trọng cũng chính là yêu thương. Đấy là cách mẹ công nhận cô ấy.
Ở ngoài kia, chúng tôi thế nào, mẹ không cần biết. Nhưng khi về nhà mình, cô ấy ngỏ ý muốn được ngủ riêng, điều này thể hiện lòng tự trọng và nhân phẩm của cô ấy. Tiểu tiết quyết định nhân cách của một con người, mẹ rất hài lòng.
Thực ra, mẹ có thể ngủ cùng bạn gái tôi, để tôi và bố ngủ một phòng. Nhưng mẹ nghĩ cô ấy ngủ một mình sau đoạn đường dài sẽ cảm thấy thoải mái và ngủ ngon hơn.
Chỉ chi tiết nhỏ này thôi nhưng tôi thầm cảm ơn vì sự tinh tế của mẹ. Có thể đối với nhiều người, tình huống này không có gì to tát. Nhưng đối với tôi và bạn gái, sự tôn trọng lẫn nhau giữa các thành viên là gốc rễ của gia đình hạnh phúc.
Kết thúc kỳ nghỉ ngắn ngủi nhưng tràn ngập tiếng cười, chúng tôi quay trở lại thành phố và hẹn bố mẹ một ngày gần nhất, hai bên gia đình có dịp gặp mặt.