Miền sương trắng
Thỉnh thoảng có việc phải đi xa, tôi thường hay trở về Pleiku vào lúc trời vừa hửng sáng. Ánh mai đầu ngày hoàn toàn chưa phải ánh nắng mặt trời, đó là thứ ánh sáng trắng đùng đục quyện vào sương mù buổi sớm.
Tôi gọi miền đất này là miền sương trắng cũng bắt đầu từ những buổi mai như vậy. Ở đây, sương mù hình như không tập trung theo mùa, nó xuất hiện quanh năm, nhưng nhiều hơn cả vào mùa mưa. Mùa mưa có cảm giác đất trời luôn ướt sũng, vòm trời như sà xuống thật gần, không khí, cỏ cây ẩm ướt và căng mọng những nước. Những ban mai khi trời chưa kịp đổ mưa thì sương mù sà xuống như một ân huệ dành cho những khoảnh khắc nhẹ nhõm bồng bềnh, mê hoặc.
Tôi thích những lần về đến thành phố khi trời vừa chớm sáng. Khi mắt tôi chạm đỉnh Hàm Rồng, ngọn núi như ngọn hải đăng giúp tôi xác định được mình đã về đến nơi thân thuộc khi trời còn chưa rõ mặt người. Hàm Rồng là nơi cao nhất Pleiku, cũng là nơi có không gian thoáng đãng nhất. Nơi này gần như quanh năm có sương mù bao phủ. Có những ngày ngang qua chỗ ấy, gần trưa rồi mà trời vẫn mịt mùng trong sương, tôi dừng xe lại bên đường, thích thú chìm vào cảm giác lạnh buôn buốt bởi những hạt sương li ti thấm qua áo, vương trên tóc và đọng cả trên những sợi mi. Càng thú hơn khi liên tưởng đến mùa hè nóng nực đang trùm lên hầu khắp đất nước, trong khi giữa trưa, tôi lại co ro trong màn sương mù dày đặc.
Những ngày nhiều sương mù, nếu rỗi việc, tôi hay lang thang ra ngoại ô từ lúc còn rất sớm. Ngắm nhìn những thửa ruộng nằm im lìm dưới chân núi, màn sương trắng mỏng rất nhẹ như đang chậm rãi lăn từ núi xuống ruộng. Cỏ lá ướt đẫm, những giọt sương mai trong suốt như pha lê đậu rất khẽ ở đầu lá lúa uốn cong. Vài tấm mạng nhện cũng nhẹ mỏng chăng ngang trên những khóm lúa, sương bám trên những sợi tơ làm tấm mạng nhện trĩu xuống như chiếc vó bè. Tôi cố nhẹ bước chân để không làm kinh động đến cảnh vật quá đỗi mong manh vào thời khắc ấy. Con nhện đã đi đâu mất, không còn bám trên những sợi tơ, có lẽ nó cũng sợ những cử động của nó sẽ làm đứt những sợi tơ sũng nước kia. Tôi học được cho mình bài học về lòng kiên nhẫn. Phải có sự nhẫn nại đến tuyệt đối, những hạt sương nhỏ li ti mới tích tụ thành giọt mà không làm thương tổn đến một sợi tơ nhện. Ngay cả đến tự nhiên cũng biết cách nương nhẹ cho nhau như thế.
Những ngày có nắng, những tia nắng mai đầu tiên rọi lên từ phía núi. Nắng xuyên qua màn sương dày đặc, tìm đến cây lá. Những tia nắng xuyên qua những giọt sương làm thành bảy sắc cầu vồng, rồi những cầu vồng nhỏ xíu tan nhanh dưới nắng. Những cái mạng nhện cũng dần khô, nhẹ bẫng rồi rung rung trước gió; những lá lúa không còn uốn cong bởi giọt sương mai nhẹ bám khẽ khàng. Cảnh vật không còn mờ ảo, không khí không còn buốt lạnh. Người ta bảo những ngày có sương mù thì trời sẽ nắng gắt hơn.
Tôi vẫn thích thú với cảm giác co ro trong manh áo mỏng và đi xuyên qua làn sương mù mờ đục bất kể mùa nào ở đất này. Giữa màn sương trắng mong manh, thấy mọi thứ như đều trở nên thật dịu nhẹ. Cả tôi cũng thế. Không thể cắt nghĩa rõ ràng được vì sao tôi yêu miền đất này đến vậy, bởi nếu mọi thứ đều rõ ràng, có khi tôi lại không còn yêu nữa. Chỉ biết rằng, tình yêu ấy rất cần được nâng niu, gượng nhẹ, như thể tấm tơ nhện được những hạt sương li ti nhè nhẹ đậu xuống, rồi cùng nhè nhẹ tan đi.
Nguồn Gia Lai: http://baogialai.com.vn/channel/12383/201908/mien-suong-trang-5644020/