Món quà của cô
Sắp đến Ngày Nhà giáo Việt Nam (20-11), bao ký ức trong tôi lại dội về, bồi hồi, xuyến xao. Tôi miên man nhớ về tuổi thơ.
Năm 1984, tôi mới chỉ là cô bé học sinh lớp 4 Trường Tiểu học Làng Sen, xã Kim Liên, huyện Nam Đàn, tỉnh Nghệ An. Sinh ra trong gia đình nông dân nghèo, những đứa trẻ như tôi đều không dám mơ ước nhiều. Chỉ mỗi ngày đều cố gắng trong học tập.
Ở quê tôi, việc đào tạo bồi dưỡng tạo nguồn học sinh mũi nhọn được bắt đầu từ bậc tiểu học. Tôi vinh dự là học sinh của cô giáo môn Toán và môn Ngữ văn, đều là giáo viên giỏi của trường. Cô Lệ và cô Hương đều chọn tôi tham gia vào đội tuyển học sinh giỏi của trường, nhưng cuối cùng tôi chọn tham gia bồi dưỡng học sinh giỏi môn Ngữ văn.
Trong ký ức của tôi, cô giáo Hương thật xinh đẹp. Khuôn mặt cô hình trái xoan, da trắng, mái tóc cô dài chấm đầu gối, óng mượt, dáng người mảnh mai, thắt đáy lưng ong. Lúc nào cô cũng nở nụ cười thật tươi, nhẹ nhàng, hiền dịu.
Sau khi đạt danh hiệu học sinh giỏi của trường, tôi được tập trung về Trường Tiểu học Nam Lạc để bồi dưỡng học sinh giỏi cấp huyện. Cứ đầu tuần, tôi và các bạn cùng ở lại nhà dân trọ học. Buổi sáng, theo học lớp đại trà, buổi chiều tham gia lớp bồi dưỡng. Những đứa trẻ nhỏ xa gia đình trọ học như chúng tôi thì thiếu thốn đủ đường. Nhưng có lẽ được sự động viên, quan tâm giúp đỡ của cô Hương mà nhiều bạn đã đạt giải cao trong kỳ thi học sinh giỏi cấp huyện và cấp tỉnh năm đó.
Kỷ niệm mà tôi nhớ nhất là món quà ân tình cô tặng tôi. Đó là bộ sách giáo khoa lớp 5 và chiếc khăn quàng đỏ. Hồi đó, khi đến thăm nhà, cô đã động viên tôi hãy cố gắng học tập thật tốt để sau này trở thành người có ích cho đời. Trước khi chia tay, cô trao tặng tôi bộ sách giáo khoa lớp 5 còn thơm mùi giấy mới và chiếc khăn quàng đỏ mới tinh. Tôi nhận món quà trên tay, vui mừng rơi nước mắt. Trong giây phút đó, với bản tính rụt rè, tôi không dám hứa với cô điều gì, mãi mới nói lí nhí: “Em cảm ơn cô”. Cô xoa đầu tôi mỉm cười, trong ánh mắt của cô toát lên niềm vui và hạnh phúc. Ánh mắt ấy đã theo tôi đi suốt cuộc đời này. Ánh mắt của tình thương, của sự động viên, khích lệ để tôi tự nhủ lòng phải cố gắng. Có lẽ ước mơ trở thành một cô giáo giảng dạy bộ môn Ngữ văn đã ấp ủ trong tôi từ đó.
Đã gần 40 năm trôi qua, có lẽ cô giáo không còn nhớ về món quà ân tình đã chắp cánh ước mơ cho một cô bé học sinh tiểu học nữa. Nhưng ký ức về bộ sách giáo khoa lớp 5 và chiếc khăn quàng đỏ mới tinh vẫn phảng phất mùi hương thơm lạ lùng, đặc biệt. Mùi thơm của tình cảm ấm áp như tình thương yêu của người mẹ hiền đã khơi gợi và khích lệ động viên để tôi cố gắng phấn đấu trưởng thành.
Nguồn Gia Lai: http://baogialai.com.vn/channel/12383/202111/mon-qua-cua-co-5757316/