Mùa xuân mai đã thắm vàng
Những ngày vội vã, nôn nao đón tết đến xuân về đang hiện rõ trên từng con đường, mỗi ngôi nhà. Nơi đó có người mẹ già đón tết cùng con cháu với “Mắt cười hấp háy chuyện gần chuyện xa” trong thơ Huỳnh Văn Quốc. Hay nuối tiếc những ngày xuân tuổi trẻ đã qua “Thương con sáo cũ xa bay/ Một trời xuân đã tàn phai sắc mùa” trong thơ Lê Minh Vũ. Dẫu biết rằng “Tết về rồi tết lại đi” nhưng lòng người trong những thời khắc này lại rất rộn ràng, khi mà “Mùa xuân mai đã thắm vàng” như những tia nắng sưởi ấm mọi nhà.
Tết của mẹ
Mỗi năm tuổi mẹ mỗi già
Lòng không theo tuổi, vẫn là tuổi xuân
Ngồi nghe con cháu quây quần
Mắt cười hấp háy chuyện gần chuyện xa
Mỗi năm là một xuân qua
Mà sao lòng mẹ vẫn là xuân xưa
Vẫn nôn nao tối giao thừa
Vẫn... không giờ, mãi như chưa xong gì
Tết về rồi tết lại đi
Chỉ lòng mẹ mãi thầm thì ngày xa
Con bên mẹ, cháu bên bà
Mùa xuân bên mẹ lại là... mùa xuân!
HUỲNH VĂN QUỐC
***
Qua ngõ mùa xuân
Tôi về qua ngõ mùa giêng
Trời xanh mây trắng một miền ước mơ
Vung tay ném hết dại khờ
Nghe trong âm vọng ơ hờ nhớ quên. Tháng ngày không thể gọi tên
Này em, mùa đã vừa lên nắng hồng.
Hiên nhà mai đã đơm bông
Nghe trong hương gió cải ngồng mùa giêng.
Ngoài vườn hoa bưởi chao nghiêng
Nụ tầm xuân biếc niềm riêng tháng ngày
Thương con sáo cũ xa bay
Một trời xuân đã tàn phai sắc mùa.
Tôi về ngõ nhỏ chốn xưa
Tìm trong ký ức đang thừa một tôi
Giếng làng khỏa bóng mây trôi
Chiếc gàu va vọng từng hồi riêng mang.
Mùa xuân mai đã thắm vàng
Thương câu lục bát lỡ làng duyên nhau!
Nguồn SGGP: https://sggp.org.vn/mua-xuan-mai-da-tham-vang-post778498.html