Ngăn kéo cũ, tình cô lưu dấu
Lần đầu tiên sau bao nhiêu năm, tôi lục lại ngăn kéo cũ kỹ ấy - nơi mà từ lâu tôi đã cất giữ biết bao kỷ vật học trò. Ngăn kéo nho nhỏ, nhuốm màu thời gian, nằm lặng lẽ trong góc tủ, nhưng chứa đựng cả một bầu trời ký ức.
Hôm nay, lòng nặng trĩu những lo toan cuộc sống, đôi tay vô thức mở ngăn kéo ra như một cách tìm về những điều xưa cũ, giản đơn mà nhẹ nhõm. Và rồi, giữa ngổn ngang đồ đạc, tôi bắt gặp những mảnh giấy đã úa vàng - từng nét chữ mềm mại, thân thuộc hiện lên.
Đó là những dòng thư tay của cô giáo chủ nhiệm viết cho tôi ngày ấy. “Đừng bao giờ đánh mất niềm tin vào bản thân, vì em còn nhiều khả năng chưa khám phá”, cô đã viết. Bằng những nét chữ mềm mại mà chắc chắn ấy, cô gửi gắm vào lòng tôi cả một niềm tin kiên định. Như một lời nhắn từ quá khứ, câu nói ấy vang vọng trong tâm trí tôi, xua tan đi những hoài nghi hiện tại. Cô có lẽ đã thấu hiểu những khó khăn, bấp bênh mà tôi sẽ gặp phải trên hành trình trưởng thành, và bằng một cách nào đó, cô đã sẵn sàng ở bên tôi ngay cả khi không còn hiện diện.
Ngày đó, cô luôn lặng lẽ quan sát, thấu hiểu những lo âu mà chúng tôi chưa từng giãi bày. Cô không bao giờ lớn tiếng răn đe, cũng chẳng ép buộc bất kỳ điều gì, chỉ nhắc nhở nhẹ nhàng, nhưng mỗi lời nói của cô lại chất chứa một sức mạnh vô hình. Những khi chúng tôi vấp ngã, cô vẫn ở bên, không phải để chỉ trích mà là để khích lệ, để trao gửi một ánh mắt yêu thương. Chính cô là người đã khơi dậy trong lòng tôi niềm tin tưởng vào bản thân - thứ mà đôi lúc tôi ngỡ đã đánh mất.
Lật lại từng mảnh giấy cũ, tôi nhớ đến cô của những năm tháng ấy, vẫn dịu dàng, vẫn nghiêm nghị với ánh mắt tràn đầy yêu thương. Cô không chỉ dạy chúng tôi kiến thức, mà còn dạy cách làm người. Qua từng bài học, cô luôn nhấn mạnh rằng con đường trưởng thành không chỉ là thành công, mà là dám đối diện với thất bại và vươn lên. Cô nói rằng ai cũng sẽ có lúc cảm thấy lạc lối, nhưng chỉ cần có lòng tin, chúng tôi sẽ vượt qua tất cả.
Hình ảnh cô vẫn còn đó, như một mảnh ký ức mãi mãi in sâu trong trái tim tôi. Ngày ấy, mỗi khi tôi thất bại, ánh mắt của cô là điểm tựa, là niềm an ủi lớn lao nhất. Cô đã ở bên cạnh, lặng lẽ nâng đỡ tôi trong những khoảnh khắc yếu đuối nhất. Có lẽ cô không biết, nhưng chính những lời nhắn nhủ ấy đã cứu rỗi tâm hồn tôi, đã giúp tôi vượt qua biết bao sóng gió trong cuộc sống.
Từng ký ức về cô hiện về sống động hơn bao giờ hết, như thể chỉ vừa mới hôm qua thôi. Tôi nhớ đến những buổi chiều muộn, khi cô ngồi lại lớp, miệt mài kiểm tra từng dòng chữ trong bài tập của học trò. Bên cửa sổ, ánh hoàng hôn vàng rực, len lỏi vào lớp học trống vắng, cô ngồi đó, dáng người nhỏ bé nhưng rạng ngời trong ánh chiều tà. Những hình ảnh ấy, từng chút từng chút một, đã in sâu vào lòng tôi. Đó là những bài học không nằm trong sách vở, là những bài học về sự tận tụy và hy sinh thầm lặng, về tình yêu thương mà cô dành cho từng học trò.
Có những lần cô kể cho chúng tôi nghe về cuộc sống, những câu chuyện giản dị mà lại chứa đựng nhiều bài học sâu sắc. Cô từng nói rằng, mỗi người đều có một giá trị riêng, một tiềm năng riêng, và rằng chúng tôi, mỗi đứa đều là những viên đá quý cần thời gian để mài giũa. Lời nói của cô, ánh mắt dịu dàng nhưng nghiêm nghị ấy, đã khắc sâu trong tâm trí chúng tôi. Nhờ có cô, chúng tôi biết rằng dù cuộc sống có khó khăn, thì chỉ cần tin tưởng vào bản thân, chúng tôi sẽ tìm được lối ra.
Ngăn kéo cũ kia chứa đựng không chỉ là những mảnh giấy, mà là cả một phần tâm hồn của cô - người đã dạy tôi biết yêu thương và tin tưởng vào chính mình. Những dòng chữ ấy, tuy mộc mạc, giản dị nhưng chất chứa cả tình cảm, lòng bao dung và sự tận tụy của cô dành cho chúng tôi. Chúng nhắc nhở tôi rằng dù cuộc đời có bao nhiêu thử thách, thì niềm tin vào bản thân chính là ngọn đèn soi sáng con đường phía trước.
Đôi khi, trong guồng quay hối hả của cuộc sống, tôi quên mất những giá trị cơ bản mà cô đã truyền dạy. Tôi quên đi sự quan trọng của việc lắng nghe chính mình, quên đi cách nhìn nhận mọi thứ bằng trái tim chân thành. Nhưng rồi, mỗi khi nhìn lại những dòng chữ của cô, tôi lại tìm thấy chính mình - một đứa trẻ ngây ngô, vô tư nhưng tràn đầy nhiệt huyết và lòng tự tin. Cô đã dạy tôi rằng, hành trình trưởng thành không phải là việc tránh né khó khăn, mà là việc dũng cảm đương đầu và học cách tự tin vào khả năng của mình.
Cô đã rời xa lớp học ấy từ lâu, nhưng trong trái tim tôi, cô vẫn hiện diện, vẫn là người thầy không bao giờ khuất bóng. Những dòng chữ trong ngăn kéo ấy, tựa như những lời nhắn nhủ từ quá khứ, vẫn luôn ở đó để nhắc nhở tôi rằng cô sẽ luôn dõi theo từng bước chân tôi đi, luôn âm thầm ở bên để động viên, khích lệ tôi mỗi khi tôi cảm thấy chông chênh.
Giờ đây, khi gấp lại mảnh giấy cuối cùng, tôi không khỏi nghẹn ngào, lòng vừa cảm thấy nhẹ nhàng, vừa bình yên đến lạ. Có lẽ cô không còn ngồi bên cạnh, nhưng cô đã để lại trong lòng tôi những bài học mà cả đời này tôi sẽ không bao giờ quên. Những bài học về lòng tin tưởng vào bản thân, về sự kiên nhẫn, và về tình yêu thương vô điều kiện.
Cảm ơn cô - người đã dạy tôi không chỉ là kiến thức mà còn là cách sống, cách đối diện với những khó khăn và cách yêu thương bản thân mình. Mỗi dòng chữ của cô là một khúc nhạc êm đềm, len lỏi vào tâm hồn, nhắc nhở tôi rằng dẫu cuộc sống có khó khăn đến đâu, chỉ cần giữ vững niềm tin vào chính mình, thì mọi sóng gió sẽ qua đi.
Chiếc ngăn kéo cũ ấy, đã giữ lại cho tôi không chỉ là những dòng chữ, mà còn là cả một phần của tuổi trẻ, một phần của những khát khao và ước mơ thuở ấy. Những lời cô đã viết, từng dòng từng chữ, sẽ mãi là hành trang quý giá để tôi tiếp tục hành trình đời mình. Bởi lẽ, trong tôi giờ đây, cô vẫn luôn là ánh sáng, là ngọn đèn dẫn lối, là người thầy đã dạy cho tôi biết cách trân trọng và yêu thương chính mình.
Nguồn Thanh Hóa: https://vhds.baothanhhoa.vn/ngan-keo-cu-tinh-co-luu-dau-33936.htm