Người đàn ông mất việc sau 35 năm cống hiến cho công ty
Vào cái tuổi năm mươi ba, tôi nhận được 'giấy báo tử' cho sự nghiệp của mình. Tôi biết sâu thẳm trong lòng, sắp tới sẽ là một khoảng thời gian tồi tệ.
Bị sa thải không phải là khởi đầu tốt đẹp nếu tôi muốn mở một công ty tư vấn. Nhưng tôi biết mình cần thiện chí của JWT để có bất kỳ cơ hội kinh doanh nào từ các khách hàng cũ của tôi, hoặc bất kỳ ai khác. Nếu tôi gây rắc rối, tôi sẽ gặp rắc rối và tôi đừng mơ sẽ nhận được bất kỳ mối làm ăn nào.
Người phục vụ phiền phức lại xuất hiện, tôi xua tay ý bảo anh ta đi.
Linda siết chặt cả hai cánh tay tôi, gần giống như là một cái ôm nhưng không phải. “Hãy nhớ gọi Jeffrey, Michael. Anh ấy yêu quý ông. Anh ấy cũng sẽ giúp ông.”
Rồi Linda quay đi và sải bước ra khỏi nhà hàng.
Người phục vụ quay trở lại, lần cuối cùng, đưa cho tôi hóa đơn.
Bên ngoài, Mặt trời vẫn đang chiếu sáng. Tôi bỗng tuyệt vọng nhận ra, mình không còn nơi nào để đi. Lần đầu tiên sau hai mươi lăm năm, không có bất cứ khách hàng nào chờ đợi tôi giảng giải cho họ về một chiến dịch truyền thông nữa.
Tôi bắt đầu bước đi và khóc, ngay trên đường phố đông đúc. Thật là nhục nhã. Khóc! Tôi khóc! Vào cái tuổi năm mươi ba, tôi nhận được “giấy báo tử” cho sự nghiệp của mình. Tôi biết sâu thẳm trong lòng, sắp tới sẽ là một khoảng thời gian tồi tệ khi mà tôi đã già, lại còn phải lang thang trên đường phố.
Đối với tôi, việc cởi mở tiếp xúc với một phụ nữ người Mỹ gốc Phi ở mức độ cá nhân, đã mở ra những ký ức về mối quan hệ thực sự gần gũi duy nhất tôi từng có.
Và giờ mọi chuyện thành ra như thế này đây.
Vâng, tôi muốn có một công việc. Tôi chưa từng nói những lời đó trong suốt quãng thời gian ba mươi lăm năm trước. Đã ba mươi lăm năm kể từ khi nhận công việc đầu tiên tại JWT. Và đã mười năm kể từ khi tôi bị sa thải khỏi vị trí cấp cao của mình tại JWT.
Tôi tự mình thành lập một công ty tư vấn. Ngay lập tức đã có một vài phi vụ tốt từ những khách hàng cũ đến với tôi. Nhưng sau đó, dần dà, ngày càng ít các cuộc gọi được đáp lại. Đã được vài tháng kể từ dự án cuối cùng. Ngay cả một ly cà phê cũng trở thành một thứ xa xỉ mà tôi không còn đủ khả năng chi trả.
Bây giờ, liếc nhìn một nhân viên Starbucks tự tin, tươi cười đang ngồi phía trước kia, tôi cảm thấy buồn cho chính mình. Cô ấy trông có vẻ vô tư, rất trẻ, cô ấy còn rất nhiều lựa chọn. Nhưng rồi, sau này, tôi mới biết rằng những khó khăn cô gái ấy gặp phải trong cuộc đời nhiều hơn số khó khăn mà tôi có thể thấy trong ba kiếp sống.
Mẹ cô, người đã qua đời khi cô mới mười hai tuổi, là một người nghiện ma túy. Cô chưa bao giờ biết đến hơi ấm của một người bố. Khi mẹ cô ra đi vì dùng thuốc quá liều, cô đã được gửi đến sống với một người dì, một người mẹ đơn thân khác. Người dì đó đã có một vài đứa con cũng chẳng có mấy tình yêu thương từ bố chúng.
Dì của cô là một người cay nghiệt. Cô ấy có lần kể cho tôi nghe về vụ cô ấy rơi xuống cầu thang xi-măng của dự án ở Brooklyn nơi mình sống. Hông cô bị vỡ, nhưng người dì cáu quắt của cô chỉ quát tháo rằng cô quá vụng về, và từ chối đưa cô đến bệnh viện. Bộ xương được cố định, nhưng theo một cách tệ hại khiến cho nó đau liên tục sau này. Dưới dáng vẻ tự tin cô ấy thể hiện trước tôi ngày hôm đó, cô gái ấy vẫn đang phải chịu những đau đớn, về cả thể xác và lẫn tinh thần.
Nhưng thời điểm đó, tôi vẫn là trung tâm của vũ trụ của riêng tôi, và các vấn đề của riêng tôi là tất cả. Đối với tôi, người phụ nữ trẻ này có quyền lực to lớn – quyền lực để thuê tôi. Vâng, tôi muốn có một công việc.
Ngay sau khi thốt ra những lời đó, tôi đã rất kinh hoàng. Tôi đã làm gì nhỉ? Tuy nhiên, cùng lúc đó, tôi biết tôi muốn có một công việc. Tôi cần một công việc. Và, tôi đoán, tôi sẽ dễ dàng kiếm được một công việc tại cửa hàng Starbucks này... nhỉ?