Nhận nuôi đứa trẻ bị bỏ rơi, vợ cay đắng biết sự thật sau 6 năm
Sau gần chục năm khao khát có con, chúng tôi nhận được tin một em bé cần mái ấm. Hai vợ chồng đã vỡ òa hạnh phúc, không ngờ sự thật phơi bày sau 6 năm khiến tôi chết lặng.
Tôi và chồng kết hôn từ năm 2005. Lúc đó, tôi 24 tuổi, chồng tôi 30 tuổi.
Cả hai đều khao khát có con đến cháy bỏng nhưng nhiều năm trôi qua, chúng tôi vẫn không có tin vui. Đi khám chữa nhiều nơi, bác sĩ đều bảo, lỗi lớn là do tôi. Còn bệnh của chồng tôi thì chỉ cần ăn uống bồi bổ, nghỉ ngơi nhiều hơn.
Tôi đã nghĩ ngợi rất nhiều. Có lần, tôi còn ngồi viết đơnly hôn để giảithoátcho chồng. Thế nhưng, chồng tôi kiên quyết giữ vợ lại. Anh nói, ngày nay y học phát triển, hai vợ chồng ở hiền sẽ gặp lành, sẽ có ngày gặp được thầy thuốc cao tay. Trường hợp không thể sinh con, hai vợ chồng sẽ nhận con nuôi chứ anh không thể sống thiếu tôi…
Nói rồi anh xé đơn ly hôn và cấm tôi nhắc đến chuyện chia ly.
Tôi lại gạt nước mắt, cùng anh cố gắng.
Năm 2012, công ty nơi tôi và chồng làm công nhân ở Hà Nội gặp khó khăn. Chúng tôi không được tăng ca và phải nghỉ luân phiên. Đồng lương hai vợ chồng mang về chưa bằng 1/3 thu nhập trước đó. Vì thế, hai vợ chồng quyết định về quê xây trang trại nuôi gà, lợn.
Ngặt nỗi, sau khi vay mượn, đầu tư rất nhiều tiền cho trang trại, chúng tôi lại thất bại. Gà lợn bị dịch, chết gần hết.
Khó khăn chồng chất khó khăn, hai vợ chồng tôi nhìn nhau chỉ biết thở dài, nghĩ số phận hai đứa quá khổ. Nhưng rồi, may mắn đã mỉm cười, ấy là khi bà cô của chồng tôi ở Lạng Sơn (cách nhà tôi gần 400km) gọi điện báo, có đứa trẻ mới sinh cần một tổ ấm. Mẹ của em bé đã để lại trước ngõ nhà cô.
Vợ chồng tôi mừng như bắt được vàng, lập tức đón xe lên nhà cô, làm thủ tục với chính quyền địa phương rồi xin con về nuôi.
Có con, vợ chồng tôi vất vả hơn nhưng tiếng cười, tiếng nói của trẻ thơ tràn ngập khắp nhà khiến chúng tôi có thêm động lực phấn đấu. Việc làm ăn của hai vợ chồng cũng vì thế khá dần lên.
Vài năm sau đó, chúng tôi đã xây được nhà to. Trong nhà đầy đủ tiện nghi…
Tuy nhiên, khi mọi thứsuôn sẻthì tôi lại có nỗi khổ tâm. Nhiều người thân quen của tôi bảo rằng, đứa trẻ càng lớn càng giống chồng tôi, khuyên tôi nên đi làm xét nghiệm ADN.
Tôi đã cố gạt đi vì trên đời không thiếu những trường hợp giống nhau nhưng chẳng có máu mủ gì cả. Thế nhưng, càng ngày những lời bàn tán đến tai tôi càng nhiều hơn.
Gần đây, vì muốn đập tan tin đồn, tôi bí mật mang mẫu tóc của chồng và con trai nuôi lên Hà Nội làm xét nghiệm.
Kết quả khiến tôi bàng hoàng. Họ có quan hệ cha con.
Điều đó khiến tôi buồn đến mức không muốn về nhà. Tôi đến nhà bố mẹ đẻ và ôm lấy mẹ rồi khóc nức nở, trách số phận mình hẩm hiu, bị người ta gạt bao nhiêu năm cũng không biết.
Mẹ khuyên tôi nên bình tĩnh vì dù sao, tôi cũng là người có lỗi khi không thể sinh con cho chồng.
Tôi không đồng ý với quan điểm đó. Tôi cho rằng, vợ chồng thì nên thẳng thắn với nhau, anh ta không có quyền biến tôi thành một con rối.
Chồng tôi biết tin thông qua bố mẹ vợ đã vội đến tìm, xin tôi tha thứ.
Anh nói, anh yêu tôi, không muốn mất tôi nhưng trong một lần say rượu, anh đã trót dại với cô gái ở quán hát.
Không ngờ cô này mang thai. Anh và gia đình chồng đành phải thuyết phục cô ta giữ lại đứa bé, khi sinh nở thì đưa lên Lạng Sơn rồi đền bù cho cô ấy một khoản lớn.
Cô gái ấy chỉ cần tiền nên từ khi sinh con đến nay chưa từng liên hệ lại.
Anh bảo, với anh, tôi là người duy nhất anh yêu, cũng là người duy nhất xứng đáng làm mẹ của đứa trẻ. Việc anh qua đêm với người phụ nữ khác là lỗi của anh nhưng anh không thể sửa sai. Vì vậy, gia đình anh phải tạo ra màn kịch đó để giữ thể diện và hạnh phúc cho hai vợ chồng. Anh không hề có ý qua mặt tôi.
Tôi rất buồn, rất đau nhưng khi anh mang đứa trẻ đến, thuyết phục tôi về nhà, tôi lại thấy mủi lòng.
Tôi nên quyết định thế nào? Anh đã lừa dối tôi một lần, liệu có lần nữa không?
Nếu một ngày mẹ đứa trẻ trở lại, có phải tôi sẽ mất mọi thứ hay không? Mong mọi người cho tôi lời khuyên.