Những 'con ong xanh' làm đẹp thành phố
Những công nhân môi trường đô thị đang ngày ngày cần mẫn như những con ong xanh giúp cho phố phường luôn sạch sẽ.
Một buổi chiều muộn mùa hạ, tôi có việc vào trung tâm TP Hải Dương. Trên chiếc xe máy cũ, đi từ nhà qua cầu Phú Lương, tôi rẽ vào thành phố men lối siêu thị Big C, nhập vào đường Trần Hưng Đạo. Đây là con đường xương sống của thành phố, một con đường thật đẹp, chạy qua sân vận động Đô Lương, qua công viên Bạch Đằng.
Trước mắt tôi là một chiếc xe bồn chở nước sạch đang di chuyển chầm chậm. Trên thùng xe, một chị công nhân đang cầm vòi nước tưới cho hàng cây trong dải phân cách. Chị mặc bộ quần áo bảo hộ lao động màu xanh lá, đầu đội nón trắng, mặt bịt kín khăn, chỉ hở đôi mắt. Dáng người khỏe khoắn, chị đứng vững chãi trên thùng xe, chăm chú tưới cây. Cây được tưới đến đâu, rung rinh tươi tắn và sạch sẽ tới đó, y như những đứa trẻ đang vui mừng vì được tắm gội tha hồ và uống nước no nê sau một ngày nóng bức.
Nhìn cảnh đó, tôi bỗng muốn chụp một vài kiểu ảnh, ghi lại bức tranh lao động nên thơ và hữu tình này. Thế là tôi phóng xe vượt lên đón đầu, cách chiếc xe bồn khoảng hai chục mét, dựng xe, lấy tay ra hiệu cho bác lái xe bồn chạy chậm hơn để tôi bấm máy, ghi lại cảnh lao động có ý nghĩa tuyệt đẹp này của họ. Bác tài hiểu ý tôi, tỏ ý hợp tác. Chụp xong, tôi nhoẻn miệng cười, vẫy tay cảm ơn bác tài và chị công nhân. Bác tài và chị công nhân cũng mỉm cười, gật đầu chào lại tôi. Không hiểu sao trong lòng tôi lúc ấy lại vui tươi và sảng khoái đến thế. Có một bông hoa nhỏ rất tươi tắn đang rung rinh khe khẽ trong lòng tôi. Có lẽ bởi tôi đã cảm nhận được vẻ đẹp mộc mạc, giản dị mà cao quý của những con người lao động bình thường, cảm nhận được nét đẹp nghệ thuật trong lao động sáng tạo ở những công việc tưởng như rất phổ thông, nặng nhọc ấy.
Khi đã xong việc, đang lang thang chầm chậm trên chiếc xe máy trong phố Phạm Thị Trân, cách đại lộ Nguyễn Lương Bằng và ngã tư Máy Sứ không xa, tôi bỗng nghe tiếng kẻng keng keng của người đi thu rác. Tôi nhìn đồng hồ, hơn 5 giờ chiều. Lác đác các bà, các mẹ đem bọc rác của nhà mình ra để ở lề đường. Có chỗ, rác đã chất thành từng đống nhỏ, ít thì dăm bảy bọc, nhiều thì cả chục bọc.
Lần theo tiếng kẻng, tôi thấy một chị lao công đang lom khom thu nhặt từng bọc rác, quăng lên chiếc xe đẩy chuyên dụng ở trong một chiếc ngõ gần đấy. Chị mặc bộ quần áo bảo hộ lao động màu xanh lá cây, ở phần eo và ngực có điểm xuyết những đường vải nhỏ màu vàng óng ánh như kim tuyến đang phát sáng. Nhìn bộ quần áo bảo hộ ấy của chị, không hiểu sao tôi lại nhớ đến chị ong xanh. Có lẽ bởi tôi thấy chị lao công cũng giống hệt như chị ong thợ ở đức tính cần cù, chăm chỉ, nhẫn nại, rất siêng năng và có ích cho đời.
Sau vài phút bắt chuyện, tôi được biết chị là Đặng Thị Hiền (sinh năm 1968, ở phường Thanh Bình). Hiện chị làm cho Công ty CP Môi trường đô thị Hải Dương. Giờ làm của chị Hiền và anh chị em trong đội thường bắt đầu từ 5 giờ chiều đến 12 giờ đêm, nếu chưa xong việc thì cũng phải làm xong rồi mới nghỉ. Chị Hiền kể: "Tôi làm ở đây gần 10 năm rồi. Tuy công việc vất vả đêm hôm nhưng tôi quen rồi. Hôm nào mà nghỉ một vài hôm cũng thấy nhớ việc, nhớ cảnh, nhớ người. Làm chuyên một khu nên tôi nhớ từng cái cột điện, từng con hẻm, góc đường, nhớ cả người quen, nhắm mắt vào cũng có thể hình dung ra".
Nghe chị Hiền kể chuyện, quan sát chị làm việc và nhìn chị đẩy chiếc xe chở đầy bọc to, bọc nhỏ rác sinh hoạt rời phố nhỏ ra đại lộ về điểm tập kết, dáng vẻ rắn rỏi, khỏe khoắn và ánh mắt lạc quan, sáng tươi đầy năng lượng tích cực, tôi thấy lòng mình xúc động, vui vui, thấy chị thật dễ mến.
Đẩy xe cùng chị một quãng ngắn, chào tạm biệt chị rồi mà tôi vẫn đứng đó chờ dáng chị khuất hẳn mới quay trở lại chỗ dựng xe của mình. Thành phố đã bắt đầu lên đèn. Nhà nhà, người người quây quần bên mâm cơm tối đầm ấm. Bên kia đường, tại điểm tập kết rác và trên hàng trăm con phố lớn nhỏ khác trong thành phố, chị Hiền cùng bao người lao công khác mà tôi chưa biết tên đang mải miết, âm thầm, lặng lẽ làm công việc thường ngày của mình: thu gom, tập kết, chuyên chở rác thải sinh hoạt về nơi quy định. Họ đang dâng tặng những giọt mồ hôi mặn mòi tình yêu lao động, tình yêu cuộc sống của mình cho thành phố.
Trên đường trở về nhà, cung đường nào, con phố nào tôi đi qua cũng nhộn nhịp, sáng tươi với bầu không khí trong lành, thơm mát. Tôi nghĩ về bác tài lái xe bồn, về chị công nhân tưới cây mà chiều nay tôi gặp. Tôi nghĩ về những người lao công dọn rác như chị Hiền mà tôi vừa quen. Tôi thầm cảm mến họ, gọi họ là những anh chị ong xanh làm đẹp cho thành phố. Yêu mến sao, quý trọng sao những con người như thế!