Nợ con một lời xin lỗi...
Hoàn cảnh của Trần Văn Dân hiện tại không khác gì muối mặn xát lên chỗ vết thương cũ chồng lên vết thương mới. Vốn dĩ Dân muốn điều tốt đẹp nhất cho gia đình, cho hai đứa con nhưng cuối cùng Dân khiến tổ ấm ấy tan tác, bi thương...
Trần Văn Dân (SN 1975, trú số 49 Bình Hòa 2, P.Khuê Trung, Q. Cẩm Lệ, TP Đà Nẵng) còn nhớ ngày ông nhận được tin vợ ngoại tình với gã trai kém 14 tuổi là lái xe trong công ty của mình, ông đã thực sự rất sốc. Bóp chặt điện thoại trên tay, ông đứng dưới mặt trời chói chang, cố gắng ngẫng đầu lên để ngăn những giọt nước từ trong hốc mắt chảy ra. Chẳng lẽ cuộc sống của ông lại thất bại một cách thảm hại đến thế, chẳng lẽ bấy nhiêu năm vợ chồng muốn buông là buông?...
Bi kịch từ “người đàn bà lạc lối”
Cuộc đời Dân vốn có nhiều nỗi buồn. Có điều ở cái tuổi được xếp vào hậu vận Dân lại dành nhiều nỗi buồn cho một điều duy nhất là- Hạnh phúc gia đình. Bây giờ khi nhắc đến Đào Nguyệt Ánh (SN 1977) vợ của mình, Dân lại nhớ đến những tháng ngày ông tranh đấu không ngừng, thậm chí ông dẹp bỏ luôn lòng tự trọng của bản thân để giữ lại thứ gọi là gia đình. Ông có thể đấu tranh với thời gian, với lòng người, với sân si thương giận... để nắm giữ nó, vậy nhưng giữ tận cùng cũng chẳng thể đấu lại một chữ... quên.
Là Ánh đã quên đi những tháng ngày hai người đôi bàn tay trắng đi lên. Là Ánh đã quên đi nghĩa vợ tình chồng để chạy theo thứ người ta gọi là “ngoài chồng ngoài vợ”. Dân tự biết mình không phải là người đàn ông hoàn hảo nhưng ông dám đảm bảo đủ tình yêu thương cho vợ con. Ông đã từng nghĩ, dù cả thế giới có quay lưng lại với ông thì Ánh vẫn sẽ ở đó, bên cạnh. Thậm chí bầu trời có sập xuống thì người phụ ấy cũng sẽ vì ông, vì gia đình mà trở thành một bầu trời mới. Vậy nhưng rốt cuộc thì sao, vợ ông đã vì đam mê thể xác mà phản bội ông. Ông biết mình “có vấn đề”, biết vợ phải chịu thiệt nhưng rõ ràng ông cũng đã vì thế nén nỗi đau, nỗi nhục vào trong để thứ tha cho người đàn bà ấy. Ông chọn cách bỏ qua để đổi lấy hạnh phúc cho hai đứa con. Nhưng...
Đến cùng Dân thấu hiểu, thì ra chẳng có gì là mãi mãi, phụ nữ cũng vậy không có người tốt một đời, chỉ có phụ nữ tốt một thời mà thôi và vợ ông là một người như thế. Đã tức vì bị cắm sừng ông lại phát hiện thêm vợ tự ý cho nhân tình mượn số tiền 495 triệu đồng mà không có một giấy tờ nào. Giờ ông đuổi việc gã nhân tình của cô thì cô mới nói ra, ý của cô là muốn gã này tiếp tục ở lại làm trả nợ. Cái gai vốn dĩ muốn một lần dứt khoát nhổ đi nhưng vợ muốn giữ lại hóa chẳng phải muốn nó đâm thẳng vào tim ông đến chết hay sao(!?).
Nghĩ cho cùng, Dân- Ánh và Thế Thịnh 3 con người ấy, người thì vì nhân duyên, người vì số phận gắn lại với nhau. Từ vợ chồng mặn nồng yêu thương, từ nhân viên thiện tính trở thành thù, ghét bỏ mà ngăn cách. Đến cả tình cảm phu thê tưởng chừng như có thể mãi tồn tại, tưởng chừng như có thể chết vì nhau rồi bỗng dưng một người vì thay lòng đổi dạ mà đẩy nhau ra. Vẫn là mâu thuẫn, vẫn là những cãi vả về mối quan hệ giữa Ánh và Thịnh, trong cơn điên loạn Dân đã dùng dao đâm một nhát chí mạng vào bụng vợ. Nhát dao đã cướp đi mạng sống của người phụ nữ ấy, cũng là cướp đi hạnh phúc của các con và cũng là khép lại những tháng ngày tươi sáng của Dân.
Một cuộc hôn nhân đẹp đến thế, sâu nặng đến thế, thế nhưng họ lại không thể nắm tay nhau đi hết cuộc đời. Điều Dân thấy ấm ức, tuyệt vọng nhất đó là khi bản thân đã cố cúi mình, vì con một chút sĩ diện Dân chẳng cần, miễn sao con có một gia đình, có cha có mẹ. Vậy nhưng Dân đã sai, sự nhẫn nhục của ông cuối cùng lại gieo vào lòng các con một vết đau không thể xóa. Sự thật thì chúng đã hoàn toàn mất mẹ, lại phải đối diện với 9 năm dài vắng bóng cha...
Lời xin lỗi trong nước mắt
Thân thể Dân co rúm lại vì khóc khi nghe con trai, em trai đại điện cho bị hại xin giảm nhẹ hình phạt cho mình. Phía sau lưng Dân, hai bên nội ngoại đều bật khóc, cả phòng xét xử dâng lên sự nghẹn ngào, chua xót.
Nói về hoàn cảnh của bản thân, về sự thật người vợ quá cố đã phản bội chồng, Dân không khỏi xót xa. Vốn dĩ Dân chọn cách thiện lành nhất để những vết thương “mưng mủ” kia không lộ ra ngoài nhưng sự gói ghém của Dân càng khiến nó thêm nhức buốt. Dân đau, là vì bản thân không phải là người phát hiện ra sự thật mà chính là đứa con trai cả. Thấy mẹ có sự thay đổi, Q. theo dõi và phát hiện những nghi ngờ của mình là sự thật. Khi đã chắc chắn, sợ cha đau lòng Q.không dám nói nên đã tìm bác ruột (anh trai của Dân) để tâm sự. Người làm anh không thể nhịn nên đã nói chuyện này với Dân. Bằng cách này hay cách khác thì cuối cùng cái sự thật đắng lòng đó cũng đến với người đàn ông ấy đầy tàn nhẫn.
“Cha tôi suốt ngày quần quật lo làm ăn, cũng vì chuyện này mà mất ngủ triền miên. Đêm nào đèn phòng cũng sáng, ông thu mình một chỗ ngồi đầy đau khổ. Mẹ tôi là người khiến cha tôi phải sống khốn khổ, trầm cảm. Tôi khẳng định ngày cha tôi đâm mẹ không phải vì ghen mà vì bị kích động, vì thiếu ngủ nhiều ngày cộng thêm áp lực nên không tự chủ được”, lời con trai của Dân nói trong nước mắt. Không hẳn vì ghen! Là bởi nếu ghen thì khi biết vợ ngoại tình Dân đã điên quồng mà ra tay. Dân đã vì gia đình, vì các con Dân bỏ qua tất cả khuyên nhủ vợ cắt đứt mối quan hệ kia. Dân cùng với con trai đến gặp Thịnh yêu cầu hắn chấm dứt qua lại với vợ... Cách giải quyết “không ồn ào” của một người đàn ông mang trong mình đầy thương tổn há chẳng phải đã quá nhân từ rộng lượng?...
Dân còn nhớ đêm xảy ra án mạng, Dân đã muốn một lần nữa thẳng thắn nói chuyện với vợ nhưng đáp lại vợ Dân chỉ im lặng. Sự im lặng ngột ngạt này còn khiến Dân khó chịu hơn là cãi nhau, chẳng khác nào có một vòng xoáy khổng lồ đang lôi ông vào một cách tàn nhẫn. Căn phòng vốn hạnh phúc của hai vợ chồng rơi vào ngột ngạt, ngột ngạt đến mức làm người ta khó thở. Rồi ngọn lửa tức giận cũng vì thế nóng rát hừng lực, nhát dao sắc lạnh cũng vì thế đã không dừng lại được. Bây giờ thì Dân phải trả giá cho hành vi của mình bằng 9 năm tù về tội “Giết người”.
Đời Dân coi như bỏ đi, còn hai đứa con của ông thì khác. Người mẹ dù đáng trách nhưng không vì vậy mà buộc phải bỏ mạng. Cả Dân và vợ đều đã nợ các con một lời xin lỗi, họ đã sinh ra con nhưng lại khiến chúng phải chịu cảnh đau lòng. Dân vô cùng ân hận, bây giờ ông nghĩ nếu người phụ nữ ấy hết yêu muốn buông tay tại sao ông cứ cương quyết muốn níu. Lúc đầu đúng là họ đến với nhau vì yêu nhưng về sau thì sao? Cuộc sống tất nhiên mọi thứ đều bị bào mòn nhưng cho dù bào mòn đến mức gần như không còn, cuối cùng thì ông vẫn có được hai đứa con. Vậy cớ sao lúc ấy ông không hành động thoáng hơn để khỏi phải nhận hậu quả này?
.“Thật lòng xin lỗi” là lời nói được Dân lặp đi lặp lại khi quay người về phía hai gia đình nội ngoại. Đối với ông lúc này thiên ngôn vạn ngữ cũng chỉ tóm gọn được bằng một câu nói ấy, đó là cõi lòng nặng trĩu của một người có lỗi.
Nhìn cha con, anh em vội vã chạm tay nhau trong giờ nghị án ngắn ngủi sao cay lòng đến thế. Họ chẳng nói được lời nào chỉ có tiếng khóc ngày càng rõ.
Vãn tòa khi chiều muộn. Dân không ngăn được bật khóc nức nở gọi tên hai con. Đứa con trai chới với chạy theo “cha ơi, cha ơi nhớ kháng cáo nghe cha, cha đừng buồn... tụi con ổn”. Lời cuối của con trai nhỏ nhần, nhỏ dần trong tiếng nấc!...
(Tên bị hại đã được thay đổi).
Nguồn CL&XH: https://conglyxahoi.net.vn/ban-an-luong-tam/no-con-mot-loi-xin-loi-23445.html