Ở Sài Gòn

'Buổi tối, Sài Gòn giống một chiếc đèn kéo quân thật lớn khi nhìn từ chỗ này'.

Ngân nghe câu nói ấy của Khuyên trong lúc tì khuỷu tay trên lan can ở tầng hai của ngôi nhà với những ý nghĩ buồn bã là mình không thể giúp bạn ở lại thành phố được. Cả hai vừa mới đặt món đồ cuối cùng của Khuyên vào chiếc túi xách có mặt bên in hình một cánh chim nhỏ đang bay trên bờ biển. Ðó là tấm bản đồ thành phố mà trên những nếp gấp của nó là những đường băng keo trong vắt.

"Mày giàu tưởng tượng và lúc nào cũng chỉ nghĩ đến xung quanh. Nếu tao là mày thì tao chỉ nghĩ cách ở lại đây" - Ngân lên tiếng khi cảm thấy giờ đây căn phòng trọ mười mấy mét vuông của Khuyên trở nên quá rộng và bắt gặp đôi mắt của bạn đang để lộ cái ý nghĩ sáng tỏ rằng đây là hiện thực mà cô không hề mong đợi.

Trước ngữ điệu mềm mại của bạn, Khuyên ý thức được rằng bản thân cô đang có một cuộc đấu tranh giữa ý muốn ở lại thành phố lớn này để thực hiện những dự định mà cô ấp ủ trong tuổi trẻ mình đang có và lòng nôn nao trở về quê nhà bên người mẹ vừa ngã bệnh.

Cái rực rỡ của muôn vàn ánh đèn phía trên thành phố mà cô đang hướng mắt vào rồi đây sẽ đọng lại trong ký ức của cô với nỗi tiếc nhớ âm thầm nào đó bỗng nhiên soi cho cô thấy gương mặt nhìn nghiêng của một người đã thổi bay những ngày sôi nổi bước vào công việc của cô ở nơi này chỉ bằng một từ "không" được nói ra hết sức ngắn gọn, dứt khoát và sáng tỏ.

Minh họa: VFA

Minh họa: VFA

***

Không hề có vỏ ngoài của một thương nhân nhưng tính chất giá lạnh của những lời nói của anh ta đã làm Khuyên cảm thấy quá sức với cuộc gặp trong một buổi chiều tà hơn một tháng trước. Nhưng kể từ đó, mỗi khi đối diện với cái chông chênh trong tâm hồn mình thì không một sức mạnh nào có thể ngăn được, cô lại hình dung ra toàn bộ tinh thần của lần tiếp xúc đã dìm cô xuống đáy ao của sự buồn nản một cách đáng kinh ngạc ấy.

Nơi Khuyên gặp anh ta với dự định thuyết phục thực hiện quảng cáo sản phẩm là căn phòng dễ mến được trang hoàng đẹp mắt và có những khung cửa bằng kính trong suốt mà qua đó hiện lên toàn bộ khung cảnh phía Nam của thành phố trong ánh chiều rực rỡ. Đáp lại nỗi bồn chồn của Khuyên là thái độ lạnh lùng điềm tĩnh của anh ta trong khung cảnh tịch mịch trang nghiêm của căn phòng đầy đủ tiện nghi ấy đạt đến độ gây nên một cú đốt của niềm ngạc nhiên giữa tâm trí cô.

Âm thầm cưỡng lại sự hồi hộp, cô tự giới thiệu mình trong cảm giác run rẩy vì hoang mang bởi bằng sự rực sáng của trí thông minh cho cô ý thức được rằng mình đang ở trước một người đàn ông sang trọng còn quá trẻ so với biểu hiện căng tràn của nghị lực, sự tự tin và vẻ nghiêm khắc có sức bất ngờ đến nỗi cô tưởng như mình phát điên lên vì xấu hổ với mục đích đưa mình vào cuộc gặp gỡ này.

Thái độ tỏ vẻ không để ý đến cái cách cô e dè đứng trước chiếc bàn làm việc thơm phức của anh ta với ánh mắt bối rối cũng như lý do cô đến đây đã giăng ra trong từng mạch máu của cô ý nghĩ mình không hề là một hạt nguyên tử trong cái nhìn của anh ta. Và, sức nóng của ý nghĩ đó đủ để làm sôi hàng triệu tấn thép đang giữ vững thế đứng ngạo nghễ của tòa nhà mấy mươi tầng mà cả cô và anh ta cùng đang có mặt bên trong nó.

Cùng lúc với lời nói lơ đễnh rằng sản phẩm cao su đang rất được ưa chuộng ở bên kia đại dương hiện không cần quảng cáo là một cú ngả người vào lưng ghế của anh ta làm lộ rõ đôi chân gác chéo có chút gì đó hơi khác thường. Mặc cho sự phản chiếu lấp lánh của ánh hoàng hôn tháng tám tuyệt đẹp ở bên ngoài thành phố vào những khung cửa kính, Khuyên thầm nguyền rủa giờ phút này vì cảm tưởng chắc chắn rằng nó đang đồng lõa với người đàn ông này trong việc sỉ nhục cô một cách quái ác. Để tìm một điểm nhìn vững tâm hơn, ánh mắt của cô chạm vào những ngón tay cân xứng, sạch bong và quá mịn của anh ta vừa rút cây viết từ chiếc hộp ở trên bàn làm việc với động tác dứt khoát.

Đó cũng là lúc anh ta hỏi Khuyên tại sao một người vừa mới tốt nghiệp đại học như cô không về sống bên bố mẹ và góp sức xây dựng quê nhà. Mặc cảm dành cho anh ta lập tức dâng lên tận chóp mũi nhưng thâm tâm Khuyên vẫn biết rằng chính sự tinh tế đã giúp anh ta nhận ra miền đất đã sinh ra cô từ giọng nói của cô. Bí quyết thuyết phục khách hàng đồng ý quảng cáo sản phẩm mà người ta đã trao cho cô giờ đây chỉ có duy nhất ý nghĩa ghìm một cơn giận chực bùng nổ trên môi với lý lẽ điều đó hoàn toàn không liên quan gì đến anh ta.

Song điều lạ lùng khủng khiếp hơn cả là việc không hiểu sao khi âm điệu mỉa mai ấy vừa rời khỏi đầu lưỡi của anh ta thì ngay lập tức Khuyên muốn hét lên về việc trong nhận thức của cô, Sài Gòn là đất của những kẻ dấn thân, tài ba và có nhiều tấm lòng rộng mở nên cô muốn thử sức mình ở đây; và, công việc cô đang làm này là hình thức để cô đi tới những ngày thực hiện giấc mơ sáng tạo nghệ thuật của mình bằng những kịch bản mà cô viết trong những đêm không ngủ. Chỉ có tinh thần bình thản không gì thắng nổi của anh ta lúc ấy mới ngăn Khuyên phạm sai lầm đó.

Giọng nói rắn rỏi thản nhiên không thay đổi của người đối thoại truyền tới tai Khuyên một sự từ chối quyết liệt và nhã nhặn cho cô biết thời gian đang trôi nhanh trong nỗ lực vô ích của cô nhằm có được mẩu quảng cáo. Cô ao ước mình chưa hề bước vào căn phòng này nhưng cô cũng muốn mình có một sự từ biệt phù hợp với phong cách trang trí đơn giản tuyệt vời của nó. Với ý nghĩ đó, cô phóng tầm mắt qua khung cửa kính nhìn con sông Sài Gòn sáng lòa nắng thu, rộng rãi đón gió và xôn xao tàu thuyền ở đoạn gần bến cảng mà không hay biết người tiếp chuyện cô từ nãy giờ đang nhìn cô với ánh mắt chủ tâm làm ra vẻ hờ hững.

Chuỗi chuông điện thoại dìu dặt vang lên trong căn phòng mà bỗng chốc Khuyên lấy làm tiếc rằng nó cũng chỉ là một thế giới nhỏ bé bị đè nén bởi người đàn ông có bản tính trầm lắng và kiêu hãnh kia. Cô thầm nhủ mình sẽ rời khỏi nó ngay khi anh ta bỏ ống nghe của chiếc điện thoại xuống. Ý chí của cô trong cuộc gặp này rõ ràng đã bị nghiền nát bởi con người đang nhấn giọng nói vào điện thoại bảo rằng anh ta không muốn gặp bất kỳ ai trong những giờ phút tiếp theo của ngày hôm nay. Với cái nhìn lễ độ, Khuyên nhẹ nhàng đứng lên trên đôi chân đang có một đòi hỏi khẩn cấp được bước đi trong không khí rộn ràng và thoáng đãng của Sài Gòn ngay lúc này.

Nhưng điều mà cô nghe thấy trước cả lời chào tạm biệt đang được cô chuẩn bị nói ra là chính lời của người đàn ông cho biết bây giờ anh ta sẵn sàng trò chuyện thêm với cô. Bởi theo anh ta thì cô đã bước vào đây với đôi mắt long lanh quyết tâm của tuổi trẻ và anh ta hiểu cô nâng niu niềm hy vọng cuộc gặp này sẽ có kết quả như cô muốn.

Khuyên ghìm luồng máu nóng râm ran chảy lên mặt bằng một nỗ lực hiếm thấy ở cô để hỏi ngay liệu có phải việc mong muốn tốt đẹp của người khác luôn ở ngoài lẽ thông thường theo quan niệm sống của anh ta và dường như chính cái không khí thanh lặng của căn phòng có những bức tường màu vàng chanh này đã loại bỏ hết trong anh ta khả năng đồng cảm với người khác. Lý lẽ này của cô không làm anh ta ngạc nhiên hoặc giận dữ chút nào. Khi anh ta ngẩng lên để nhìn cô, Khuyên chợt nhận ra trong đôi mắt của anh ta có một khoảng êm đềm xa vắng nào đó.

"Những người như cô xâm chiếm Sài Gòn ngày một nhiều, ở đâu cũng gặp, lúc nào cũng thấy" - vừa nói, người đàn ông vừa đứng dậy và chỉ cần khẽ quay nghiêng vóc người cao dong dỏng là anh ta đối diện với buổi tà dương vàng rực của thành phố qua ô cửa kính. Hiện rõ trước những tiếng đập rộn ràng của con tim Khuyên là thân thể cân đối hài hòa của anh ta trong ánh chiều. "Đang có sự kêu gọi đầu tư vào miền Trung giàu tiềm năng vậy mà những người trẻ tuổi và được học hành tới nơi tới chốn như cô lại không về ngoài đó. Cô sợ cuộc sống còn nhiều vất vả và nắng lửa, gió Lào khắc nghiệt ở quê nhà?".

Cố gắng chế ngự sự bối rối, Khuyên đáp lời anh ta một cách giản dị rằng thực chất thì anh ta không thích những người như cô chứ đâu phải không cần quảng cáo sản phẩm. Vẫn nhìn một đám mây xốp ở rìa bầu trời bên ngoài, anh ta nói nhiều lúc tưởng như một người Sài Gòn như anh ta không thể chịu được hiện thực rằng nhiều người từ khắp nơi đến và làm chật, làm ô nhiễm thêm thành phố này mỗi ngày.

Ðiều đó làm Khuyên thấy cần thiết phải nhắc anh ta đừng quên nơi mà anh ta từng tu nghiệp, đã và đang sản xuất không ít sản phẩm cao su hàng đầu của thế giới là một hợp chủng quốc. Cách nói nhỏ nhẹ rất phù hợp với cử chỉ khoát nhẹ bàn tay trái của anh ta như một ánh chớp hiền hòa khích lệ Khuyên bày tỏ sự đồng tình.

Nhưng ngay lúc đó, cô nhìn thấy một chiếc nạng gỗ mảnh khảnh có màu vàng nhạt lặng lẽ nép ở góc phòng trong cảm giác có những tiếng thì thầm trong bốn bức tường của căn phòng đang cho cô hay bản thân con người đẹp đẽ và giàu sang như anh ta cũng có những niềm đau.

"Tôi muốn hiểu vì sao nhiều người yêu mến Sài Gòn" - đôi mắt đen láy của Khuyên ánh lên một vẻ nhân hậu - "vì tôi biết nhiều người đã và đang sống hòa hợp ở đây bởi điều quan trọng không phải họ là ai và từ đâu đến, mà họ làm được gì cho thành phố mà họ sống và yêu mến".

Ngắt lời Khuyên là mấy tiếng gõ cửa khẽ khàng và dịu ấm của cô thư ký trẻ đẹp trước khi bước vào phòng để nói với giám đốc của cô rằng mẹ anh ta đang chờ bên điện thoại. Khi anh ta quay người ngồi vào ghế, đưa tay nhấc ống nghe điện thoại, Khuyên mơ hồ nhận thấy những cử chỉ ấy có vẻ hơi khó nhọc. Lễ phép và cương quyết, anh ta nói với người mẹ về việc anh ta sẽ không trở lại bên kia đại dương để được phẫu thuật cái chân đau của mình bởi anh ta tin tưởng các bác sĩ ở Sài Gòn đủ khả năng giúp anh ta phục hồi sức khỏe của nó.

Phần im lặng sau hơn ba phút cuộc nói chuyện ấy của anh ta đã tiễn Khuyên ra cửa. Trong ánh ngày đang tắt lịm ở phía trên thành phố bắt đầu lên đèn, Khuyên trở về phòng trọ với một nỗi mệt mỏi tràn ngập từng ý nghĩ mà chỗ nào cũng chạm đến người đàn ông kia cùng sự suy đoán nay mai cô sẽ mất cái công việc mà cô đang không đáp ứng được yêu cầu của nó.

***

"Tụi mình còn quá trẻ để nghĩ đến chuyện thành bại trong cuộc sống" - giọng nói trong trẻo của Ngân đưa Khuyên ra khỏi dòng suy tưởng - "bởi trong mỗi ngày đang tới, tụi mình vẫn sẽ có cơ hội làm việc và chỉ sợ một lúc nào đó mình mất hết ý chí và khát vọng sống".

Chỉ còn vài phút cho Khuyên cảm thấy nỗi nhớ Sài Gòn trong cô rồi đây sẽ không bao giờ mờ phai. Trong nhà ga đông nghịt người đón đợi những chuyến tàu. Bất chợt, một tín hiệu từ chiếc điện thoại trong túi áo đập khẽ vào tai Khuyên giữa những âm thanh ồn ào trong toa số ba của con tàu sẽ đưa cô về nhà.

Khuyên lặng lẽ mở điện thoại và đọc thấy dòng tin nhắn mời cô đến văn phòng của cái công ty có những sản phẩm cao su ấy với một hợp đồng quảng cáo trị giá cao nhất. Trước lúc con tàu chuyển bánh, Khuyên dúi vào tay Ngân chiếc điện thoại đang hiển thị tên của người nhắn là vị giám đốc mà giờ đây, ở góc phòng làm việc của anh ta đã không còn chiếc nạng gỗ.

NGUYỄN THỊ BỘI NHIÊN

Biên tập viên Bản tin Thông tin Y tế tỉnh Quảng Trị.

Có tác phẩm đăng trên các báo: Nhân Dân, Sức khỏe và Ðời sống, Người Lao Ðộng, Quân đội Nhân dân, các tạp chí: Sông Hương, Nhà văn, Cửa Việt…

Truyện ngắn của NGUYỄN THỊ BỘI NHIÊN

Nguồn NLĐ: https://nld.com.vn/o-sai-gon-196250823231617458.htm